Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 296: Nắm CMN!

Tâm tình kích động của Cừ Minh Minh bắt đầu chậm rãi bình phục lại, cả người tiến vào một loại trạng thái hiền hòa.
- Cảm ơn anh.
- A, không sao, đến đây, chúng ta tới xử lý. Em nói trong tiệm bọn họ có một con cương thi, hơn nữa đầu cương thi kia còn đang tắm?
- Đúng vậy, cổ trùng trong cơ thể em cảm ứng được, không thể nào sai. Khi em ở gần người kia, đám trùng trong cơ thể em cũng bắt đầu sợ hãi, bình thường bọn nó nhìn thấy người sống thường sẽ hưng phấn, thế nhưng lần này bọn nó lại sợ hãi!
- Anh nghĩ hẳn trong chuyện này có thể có hiểu lầm gì đó.
Cừ Minh Minh không quá tin tưởng.
Anh ta xuất thân từ thế gia y học, truyền thừa lâu đời, đương nhiên cũng không phải loại thế gia cổ xuất hiện đầy đường đầy xá trong tiểu thuyết. Thật ra, nếu xét đến cùng, gia đình anh ta hành nghề bác sĩ truyền thừa nhiều đời. Chẳng qua Cừ Minh Minh lại là trường hợp đặc biệt. Tuy nói y cổ không phân biệt, nhưng Trung y rất ít người chơi đùa thứ này, khiến người hiện đại chúng ta mỗi khi nói tới cổ trùng lại liên tưởng tới Miêu Cương.
Anh ta là một trường hợp đặc biệt, anh ta thích nghiên cứu thứ này.
Cho nên, thực ra anh ta vẫn có thể tính là một người bình thường. Không gặp quỷ thần, không biết địa ngục, ah, quên, lúc anh ta lên đại học còn vào đảng. Theo đạo lý, anh ta là một người theo chủ nghĩa vô thần kiên định.
- Này.
Phía sau có người kêu.
Cừ Minh Minh xoay người nhìn về phía sau. Khi nhìn thấy Châu Trạch cùng cô gái kia, cô ta sợ đến cả người gần như nhảy lên, lập tức trốn sau lưng anh trai mình.
Trước đó, khi Châu Trạch đến đây lần đầu tiên, Cừ Chân Chân còn dám bực bội với anh, không cho anh sắc mặt tốt. Nhưng lần này, vừa trải qua phong ba bên phía phòng đọc sách, cô ta thực sự không dám trưng ra bộ dáng kia với Châu Trạch nữa.
Phải biết rằng.
Lão đạo đáng sợ sâu không lường được kia.
Cũng chỉ là thuộc hạ dưới tay người đàn ông trẻ tuổi này!
- Đến, tới tiết đoan ngọ rồi, vừa lúc chúng tôi đi chợ mua một ít bánh ú tro trở về.
Nói xong, Châu Trạch lại để Bạch Oanh Oanh đặt bánh ú tro lên trên quầy.
- Cảm ơn.
Cừ Minh Minh đáp lại, nói.
- Khách khí.
Nói xong, Châu Trạch lại chuẩn bị quay về với Bạch Oanh Oanh. Lần này có qua có lại, cũng là một loại biểu hiện đáp lại chuyện lần trước người ta mời mình uống dược thiện thôi, Châu Trạch còn chưa trở về phòng đọc sách, cũng không biết hôm nay người ta lại đưa tới một phần dược thiện nữa.
Lão đạo chỉ lo ăn vụng, không gọi điện thoại cho Châu Trạch thông báo một tiếng.
- Đây là mấy người mua à?
Cừ Minh Minh chỉ vào hai túi lớn Bạch Oanh Oanh xách trên tay, anh ta có thể ngửi thấy được vị thuốc Đông y rất rõ ràng.
- Ah, một người bạn của tôi bị bệnh, nên tôi mua ít thuốc về điều trị một chút. - Châu Trạch trả lời.
- Là bệnh gì vậy? - Cừ Minh Minh hỏi, sau đó anh ta cười cười, nói: - Anh cũng biết đấy, nếu cần dùng đến thuốc Đông y, mà tôi lại là một thầy thuốc Trung y, sao anh không để cho tôi xem thử?
Châu Trạch mím môi, nói: - Chỉ sợ bệnh này anh không tiện trị.
- Cứ nói đừng ngại.
- Cậu ta trúng độc.
- Độc gì?
- Thi độc.
Cừ Minh Minh nghe vậy, cố ý nghiêng đầu sang nhìn thoáng qua em gái đang núp sau lưng mình. Anh ta còn cho rằng em gái nhà mình nhìn lầm rồi.
Nếu đối phương làm công việc hạ thổ này, gặp phải thi độc trong mộ cũng là chuyện rất bình thường. Hơn nữa, có lẽ không phải là cương thi đang tắm, hẳn là người trúng độc đang bài độc trong thùng tắm thôi.
- Có thể thử một chút. - Cừ Minh Minh rất tự tin nói.
- Được không? Vậy thì làm phiền anh rồi.
Châu Trạch mới vừa đẩy cửa ra đi vào phòng đọc sách, đã nhìn thấy lão đạo vô cùng lo lắng mà chạy đến. Lão thấy Châu Trạch như nhìn thấy cứu tinh, hô lên:
- Ông chủ, rốt cục cậu cũng trở lại rồi, bần đạo đi ra ngoài lấy hàng chuyển phát nhanh đã!
Nói xong.
Cũng không đợi Châu Trạch trả lời.
Lão đạo trực tiếp chạy ra khỏi phòng đọc sách.
Nhưng tư thế chạy trốn của lão hơi không cân đối, giống hệt như giữa hai đùi lão còn mang theo cái chân thứ 3 vậy.
- Ha ha, bầu không khí bên trong tiệm chúng tôi luôn tương đối hiền hoà như thế. - Châu Trạch giải thích nói.
Cừ Minh Minh cười không nói, khi lão đạo đi lướt qua người anh ta, anh ta có thể ngửi thấy được mùi vị của dược thiện. Nghĩ đến hẳn là người làm trong tiệm Châu Trạch đã uống trộm dược thiện bản thân mình làm, hiệu quả rõ rệt.
Nhưng anh ta nhớ, lần trước khi mình cho Châu Trạch uống dược thiện giống vậy.
Châu Trạch lại rất bình tĩnh uống xong.
Rất bình tĩnh rời đi.
Không có chút phản ứng nào.
Cừ Minh Minh còn cho rằng dược thiện của mình thiếu dược hiệu.
Hiện tại so sánh một chút.
Lại phát hiện, hình như là bệnh của Châu Trạch hơi... tới giai đoạn cuối rồi.
- Mời.
Châu Trạch mời hai anh em Cừ Minh Minh lên tầng hai. Cừ Chân Chân thật sự sợ hãi, nhưng cô ta vẫn theo chân anh trai nhà mình. Cô ta lo lắng anh trai nhà mình sẽ gặp phải bất trắc gì ở chỗ này.
Châu Trạch đẩy cửa phòng Hứa Thanh Lãng ra. Hứa Thanh Lãng vốn đang buồn ngủ mở mắt ra, vừa nhìn thấy có người xa lạ đến, cậu ta hơi bất mãn mà phàn nàn:
- Anh coi tôi là thắng cảnh hay sao, còn mời người đến quan sát?
- Được lắm, tiền vé vào cửa tôi với cậu chia đôi. Mặc dù người đàn ông có dung mạo đẹp hơn cả phụ nữ khá ít, nhưng không phải là không có. Thế nhưng cương thi có dung mạo đẹp hơn cả phụ nữ, thực sự là phượng mao lân giác.
Cừ Chân Chân đi tới bên cạnh thùng tắm, quan sát tình huống của Hứa Thanh Lãng một chút. Anh ta nhíu nhíu mày, nói: "Đây không phải đụng tới thi độc thông thường, đây là thi độc có tính truyền nhiễm... ...
- Thi độc thông thường không thể khiến thân thể người phát sinh loại biến hóa này được.
- Có thể trị không? - Châu Trạch hỏi, anh chỉ quan tâm kết quả.
- Loại tình huống này tôi chỉ mới nhìn thấy trong sách. Biện pháp thì có đấy, với lại, thật ra biện pháp này của mấy người có hiểu quá rất kém.
Cừ Minh Minh đưa tay quấy quấy trong thùng tắm một chút.
Sau đó đưa tay lên chóp mũi ngửi ngửi.
Dường như anh ta đã phát hiện ra gì đó, có chút kỳ quái.
Lúc này lại lè lưỡi liếm liếm nước tắm của Hứa Thanh Lãng trên bàn tay.
Mặt Hứa Thanh Lãng đỏ rần.
- Trong mùi vị này còn có mùi khai… Đây là vật gì vậy? Đúng là thuốc bổ thượng giai đối với việc cường gân hoạt huyết trị liệu nội ngoại thương.
Châu Trạch suy nghĩ một chút, đã hiểu rõ, thứ Minh Minh nói là nước tiểu trộn lẫn bùn của con khỉ.
- Trước tiên nói về phương pháp để chữa cho cậu ta trước đã, tôi cần phải chuẩn bị thứ gì?
- Biện pháp của tôi là nhanh chóng nuôi một con cổ trùng trước, sau đó lại lợi dụng con cổ trùng này tiến vào trong cơ thể người bệnh, hút sạch thi độc của người bệnh, từ đó có thể bắt đầu giải quyết vấn đề thi độc từ cơ bản.
- Nhưng vấn đề nằm ngay ở chỗ.
- Cổ trùng thích hợp để làm việc này chỗ tôi cũng có.
- Chỉ có điều lại khiếm khuyết thứ để bồi dưỡng cổ trùng.
- Thứ gì?
- Cần anh lại tới mộ huyệt kia một chuyến, hơn nữa sẽ rất nguy hiểm.
- Mộ huyệt? - Vẻ mặt Hứa Thanh Lãng tràn đầy ngơ ngác, tại sao lại nói tới chuyện mộ huyệt rồi?
- Mộ huyệt nhà ai? - Châu Trạch cũng không nhớ ra được vậy là có ý gì.
- Chính là nơi cậu ta trúng thi độc, tìm một cái bánh chưng.
- Bánh chưng?
- Ừm? Không phải dựa theo ngôn ngữ của người trong nghề bọn anh, cương thi dưới mộ huyệt được gọi là bánh chưng à? - Cừ Minh Minh hiếu kỳ nói.
- Anh mới là bánh chưng, cả nhà anh đều là bánh chưng! - Bạch Oanh Oanh lập tức quát lớn.
- Oanh Oanh, không cho phép hồ đồ. - Châu Trạch nhắc nhở.
- Anh anh anh.
Trong nháy mắt, Bạch Oanh Oanh trở nên nhu thuận.
- Được, chúng ta tìm cái... ... bánh chưng, sau đó phải làm sao bây giờ?
- Tôi cần một ít tóc của cương thi để làm thuốc dẫn. Tóc của cương thi cộng thêm một số dược liệu đặc định, mang đi bồi dưỡng cổ trùng, như vậy cổ trùng bồi dưỡng được sẽ có khát vọng tự nhiên đối với thi độc. Lấy nó ra giải độc, không còn gì tốt hơn.
- Ah, như vậy sao, anh không nói sớm. - Nói xong, Châu Trạch lại quay đầu nhìn về phía Oanh Oanh: - Tóc.
- Được rồi, ông chủ.
Bạch Oanh Oanh dùng móng tay của mình chặt đứt một nhúm tóc xuống, đưa cho Cừ Minh Minh.
- Đừng khách khí, anh cứ dùng đi. - Bạch Oanh Oanh rất hào khí nói: - Thiếu lại tới tìm tôi lấy thêm.
Cừ Minh Minh nhìn tóc trong tay.
Có chút dở khóc dở cười.
Nói:
- Thứ tôi muốn không phải là tóc của cô, tôi muốn chính là... ...
Nói xong.
Cừ Minh Minh như chợt nghĩ tới điều gì.
Lúc này sắc mặt anh ta trắng bệch.
Mả mẹ nó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận