Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 415: Hành vi nghệ thuật

Editor: Vô Tà
Trương Yến Phong đẩy cửa phòng đọc sách ra, đi vào. Cửa không khóa, dù sao hiện tại cũng là thời gian buôn bán.
Tiểu loli đang ngồi phía sau quầy bar, cầm một chiếc thìa trong tay đang lăn qua lộn lại đè đầu lưỡi của mình xuống, vừa đè đầu lưỡi của mình xuống vừa xuất thần tựa như đang suy tư điều gì.
Trước đây cô ấy đã nghe Châu Trạch nói qua, quỷ sai không cách nào tu luyện, nhưng điều đó không có nghĩa là năng lực của bản thân không thể khai phá và đào móc tới cấp độ càng sâu hơn.
Đối với chuyện này, cô ấy có cảm nhận rất sâu sắc.
Hơn nửa năm trước ở Dung Thành, cái vị vốn bị một đám quỷ sai bọn họ truy đuổi, hốt hoảng bỏ chạy, chỉ một tháng không tới người ấy đã ôm con mèo trắng giết ngược trở về. Một màn kia khiến cô ấy nhớ mãi, đến nay vẫn không quên được.
Cho nên tiểu loli một mực chơi đầu lưỡi mình không chú ý tới lão Trương đã trở lại. Tiềm thức của cô ấy chú ý tới, nhưng chỉ cho rằng đó là một nhân viên nào đó trong phòng sách trở về, vốn không phải người xa lạ gì, cho nên cô ấy không để ý.
Lão đạo ngồi trên sô pha, cầm chỉ may đang may vá quần áo giúp tiểu Hầu Tử.
Tiểu Hầu Tử nghịch ngợm, thích nhảy lên tránh xuống, cho nên quần áo thường xuyên thủng lổ hoặc kéo rách, nếu còn có thể vá lại thông thường lão đạo sẽ vá giúp nó.
Trước đây lão đạo quen biết một người phụ nữ, làm việc ngay trong một tiệm uốn tóc ở Cảng Áp Thông Thành. Lão đạo cũng thường xuyên đến thăm người phụ nữ ấy, tay bà ấy rất tinh xảo, còn vá đạo bào giúp lão đạo hai lần.
Con trai của bà ấy hơi ngốc nghếch, chồng của bà ấy lại là người ham ăn biếng làm, lười tới không thể lười hơn. Không có biện pháp nào khác, vì duy trì cuộc sống và chi phí sinh hoạt của cả gia đình, bà ấy chỉ có thể ra ngoài làm cái nghề này.
Sau đó, chồng của bà ấy dẫn con trai bà ấy xuống sông tắm, đột nhiên đuối nước, hai người cùng nhau chết chìm.
Khi lão đạo đi tìm người phụ nữ kia, đồng nghiệp của bà ấy nói sau khi bà ấy biết được tin tức đã khóc suốt một đêm, ngày thứ hai lập tức thanh toán nợ nần, dọn đồ đạc về nhà mẹ đẻ.
Vừa nghĩ tới bộ đạo bào bà ấy đã vá cho mình…
Có lẽ.
Đây là thanh xuân.
Có lẽ.
Đây là nhân sinh.
Sống đến bảy mươi mốt tuổi, mặc dù lão không có con trai con gái, không có con dâu con rể, nhưng đời sống tình cảm của lão đạo chưa từng khô khan, có thể những người nổi tiếng xinh đẹp không nhìn trúng lão, cái gọi là người mẫu trẻ trong câu lạc bộ và vân vân, đương nhiên lão đạo cũng chưa từng tiếp xúc.
Ngược lại lão thích đám phụ nữ đã có tuổi, làm nghề này chỉ mong kiếm kế sinh nhai.
Mọi người có tiếng nói chung, cùng là người phiêu bạc thiên nhai, trái lại càng có thể an ủi lẫn nhau.
Trương Yến Phong đi đến trước mặt lão đạo, anh ta muốn hỏi lão đạo một chút xem bản thân mình nên ăn thứ gì, nguyên nhân vì thức ăn của người bình thường anh ta không nuốt trôi.
Anh ta còn muốn hỏi lão đạo, anh ta nên ngủ ở chỗ nào, bởi vì dường như anh ta đã ý thức được bản thân mình không thể nào đi vào giấc ngủ.
Anh tạ cự tuyệt đám người mở tiệc chiêu đãi, ra hiệu bản thân mình cần yên tĩnh một thời gian, thế là anh ta đi ra từ cửa sau của cục cảnh sát, anh ta muốn hít thở không khí một chút.
Những lãnh đạo bót cảnh sát kia cũng tỏ vẻ hiểu được, làm giả thân phận lẫn vào tập đoàn phạm tội, chẳng khác gì đã trải qua một cuộc đời hoàn toàn khác.
Hiện tại nhiệm vụ nằm vùng kết thúc thành công, khi anh ta lại đi ra ngoài, trái lại khiến anh ta trở nên hoảng hốt.
Giống như vào thời đầu nhà Thanh lưu hành tóc để nửa đầu, có một đám người vì búi tóc của mình mà liều mạng phản kháng; thời dân quốc quân cảnh cưỡng chế cắt tóc trên đường phố, cũng khiến một đám người vì đó mà khóc trời đập đất.
Sống trong hoàn cảnh đặc thù thời gian càng dài thì con người càng dễ sinh ra quán tính.
Đương nhiên, những lãnh đạo trong bót cảnh sát nghĩ như vậy. Nhưng trên thực tế, Trương Yến Phong chỉ muốn trở về phòng đọc sách hỏi một chút tình huống cụ thể, đồng thời anh ta còn muốn tìm Châu Trạch chia sẻ cảm giác vui sướng của mình lúc này.
Trọng sinh trở về, bản thân vẫn là một cảnh sát, đây là một tin tức tốt, một tin tức tuyệt vời.
- Lão đạo, Châu Trạch đâu? - Trương Yến Phong hỏi.
Anh ta vốn muốn hỏi ông chủ đâu?
Nhưng ngẫm lại, anh ta vẫn không thể nào nói hai chữ "ông chủ" ra khỏi miệng. Dù sao anh ta vẫn luôn cảm thấy không quen, tuy nói những người khác trong phòng sách đều kêu Châu Trạch là "ông chủ", nhưng da mặt Trương Yến Phong vốn mỏng.
- Ah, ông chủ và lão An tới bót cảnh sát rồi. - Lão đạo cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
- Tới cục cảnh sát làm gì? - Trương Yến Phong hỏi.
- Cứu anh đó.
- Cứu tôi?
- Đúng vậy, không phải anh bị cảnh sát bắt giam sao? Bọn họ vốn định cướp ngục... ...
Nói đến đây.
Bỗng nhiên lão đạo ngẩng đầu.
Nhìn Trương Yến Phong trước mặt, sau đó thét to:
- A a a a! ! ! ! !
- Sao anh lại trở lại! ! !
- Tôi... ...
- Nhanh gọi điện thoại cho ông chủ, nhanh, nhanh! - Lão đạo lập tức quay về phía tiểu loli đang ngồi bên quầy bar, hô lên.
Không biết có phải tiểu loli bị một tiếng thét chói tai này của lão đạo dọa giật mình không.
Tiểu loli vốn đang hết sức chuyên chú mà dùng thìa đè đè đầu lưỡi mình, đột nhiên thân thể run lên bần bật, chiếc thìa kia trực tiếp cắm sâu vào, sâu tới yết hầu.
Một tay tiểu loli liều mạng vỗ ngăn tủ quầy bar, tay kia dùng sức kéo thìa ra bên ngoài.
Đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng một mảnh.
- Ba!
Vất vả lắm.
Rốt cục chiếc thìa cũng bị bản thân mình rút ra.
Vẻ mặt tiểu loli vô cùng âm trầm nhìn về phía lão đạo, trầm giọng nói:
- Ông vội vàng đi đầu thai sao!
- ... ... - Lão đạo.
Tuy tiểu loli đang tràn ngập lửa giận, nhưng lão đạo chỉ có thể cười xấu hổ, lập tức móc điện thoại di động của mình ra gọi điện thoại cho ông chủ, điện thoại được kết nối, sau khi nói xong chuyện bên kia cũng treo máy.
Lão đạo thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Xem ra mấy người ông chủ còn chưa bắt đầu cướp ngục.
Đúng vậy.
Ông chủ Châu và luật sư An vì chuyện nào đó bị chậm trễ một thời gian ngắn, dường như có một hoạt động chuyên nghiệp nào đó bắt đầu từ lúc chạng vạng tối, đến đêm khuya mới kết thúc. Cục công an thành phố phụ cận cũng điều tới không ít lực lượng cảnh sát tới đây, dẫn đến vào lúc đêm khuya thế này, trong cục cảnh sát Thông Thành xe tới xe đi, số lượng cảnh sát tăng lên gấp bội.
Châu Trạch và luật sư An chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi.
Loại dùng khói đen che mắt thiên hạ này không chỉ có luật sư An biết, Châu Trạch cũng biết, vậy mà việc dùng thủ thuật này chỉ nên tranh thủ khi ít người mới đảm bảo, ngộ nhỡ đụng tới mấy lão cảnh sát hình sự sát khí nặng nề, có thể sẽ bị xem thấu.
Dù sao ông chủ Châu và luật sư An cũng muốn cướp ngục một cách văn minh, có thể lặng yên không tiếng động thì tốt nhất là nên lặng yên không một tiếng động, hai người thật không muốn cứng rắn dùng bạo lực chống đối quốc gia.
Chờ chờ, chờ được điện thoại của lão đạo.
Nghe được Trương Yến Phong đã an toàn trở lại phòng sách.
Châu Trạch và An Bất Khởi liếc nhau.
Đều nhìn ra một tia thở dài nhẹ nhõm từ phía đối phương.
Khi hai người trở lại phòng sách, đã rạng sáng ba bốn giờ, Trương Yến Phong ngồi trên sô pha, từ từ nhắm hai mắt, nhưng hiển nhiên anh ta không ngủ được.
Châu Trạch đi đến, dặn dò Oanh Oanh pha cho mình một ly cà phê, sau đó anh ngồi xuống trước mặt lão Trương.
Lão Trương mở mắt ra, nhìn Châu Trạch, sau đó nở nụ cười.
- Tôi là nằm vùng, thật ra tôi vẫn là cảnh sát.
- Anh là cảnh sát?
- Đúng, chỉ có điều tôi không phải cảnh sát Thông Thành, mà là Diêm Thành cách vách, đã nằm vùng ba năm.
- Chúc mừng anh. - Châu Trạch lập tức nhìn về phía luật sư An bên cạnh: - Cho nên thân thể mà anh cất giữ là một tên cảnh sát nằm vùng, bọn họ không phải nội chiến, mà là tên nằm vùng kia bị phát hiện, bị giết chết.
Luật sư An nhún vai: - Chuyện này làm sao tôi biết được, chỉ có điều, ngẫm lại cũng thật thú vị. Một cảnh sát chết rồi, mượn xác hoàn hồn đến trên người một cảnh sát khác, coi như là một loại duyên phận.
Nói xong.
Luật sư An vỗ vỗ vai của lão Trương.
- Người sống hai đời, đều là cảnh sát, vậy anh cứ tiếp tục làm cảnh sát của anh đi.
- Tôi sẽ xin thử điều đến Thông Thành, nhưng chuyện này cần tốn một khoảng thời gian. - Lão Trương nói: - Hơn nữa tôi sẽ có một đoạn nghỉ dài hạn, cho nên trong khoảng thời gian này tôi vẫn có thể ở lại phòng sách.
- Ừm, tạm thời thích ứng với cuộc sống một chút đã, đêm nay để lão An dạy anh cách minh tưởng, vong hồn chúng ta phụ thân lên cơ thể người không thể ngủ yên giấc được, thậm chí đối với thức ăn của người thường chúng ta cũng khó mà nuốt được. Nếu anh không muốn truyền dịch gluco mỗi ngày, anh có thể kêu lão Hứa làm cho anh một chút nước ô mai chua, trước khi ăn cơm anh cứ uống một ly ô mai chua lớn, sau đó ức chế cảm giác buồn nôn ráng nuốt đồ ăn xuống.
Lão Trương gật đầu, thì ra là vậy.
- Tốt rồi, chuyện hôm nay kết thúc ở đây, chúng ta có thể đóng cửa nghỉ ngơi rồi.
Ông chủ Châu ngáp một cái, chuẩn bị đi tắm đi ngủ.
Ai nghĩ đến vào lúc này, bên ngoài lại có thể có một vị khách đến, còn là người quen, Trương Phong.
Lão Trương nhìn thấy con trai mình đi tới, nghĩ tới ông lão tối hôm qua kia, lúc này sợ đến đứng lên.
- Con trai tôi... Con trai tôi... ...
Châu Trạch liếc mắt nhìn anh ta, an ủi: - Không chết, là người sống.
Lão Trương thở dài một hơi nhẹ nhõm, yên tâm.
Ban nãy anh ta thực sự lo lắng con trai mình xảy ra điều gì bất trắc, chạy tới đây đi đầu thai.
- Ông chủ Châu có ở đây sao? - Trương Phong đẩy cửa ra đi tới hỏi.
Thật sự tìm tới cửa?
Châu Trạch nhớ kỹ lời Trương Phong từng nói, cha anh ta đã gọi điện thoại nói cho anh ta, rằng trong két sắt có chứa một bản bút ký.
- Lão đạo, chào hỏi khách khứa.
Châu Trạch không thèm để ý tới người này, thừa dịp đối phương không nhận ra mình là bác sĩ kia, anh đã lên tầng.
Lão đạo lập tức tới, dâng trà, đồng thời còn nói rõ tiêu phí thấp nhất ở tiệm sách. Đối với chuyện này, Trương Phong không keo kiệt, thậm chí còn trả tiền trước.
- Ông chủ không ở đây, cậu có chuyện gì có thể nói với anh ta.
Lão đạo đưa tay chỉ Trương Yến Phong đang ngồi bên cạnh.
Lúc này Trương Yến Phong cũng đứng dậy, ngồi tới trước mặt con trai mình.
Hai người cứ lúng túng ngồi như vậy.
Tiểu Trương im lặng không nói.
Lão Trương cũng không nói chuyện.
Tiểu Trương đang thấp thỏm với miêu tả về phòng sách này của cha mình trong bản bút ký.
Mới nhìn bản bút ký kia, vì sao bản thân mình cứ cảm thấy, dường như cha mình vừa xem xong bộ phim hay tiểu thuyết thần quái gì đó, hăng hái dâng trào, lấy bút ra viết chuyện…
Nhưng nghĩ lại, lấy tế bào văn nghệ của cha mình, đoán chừng cha lười làm loại chuyện này.
Cho nên anh ta mang theo tâm tình cực kỳ thấp thỏm, tìm tới cửa phòng sách.
Lão Trương lại không rõ ràng lắm, rốt cuộc bản thân mình nên lấy loại tư thái nào để đối mặt với con của mình đây… mình nên nói chân tướng cho nó biết hay vẫn nên ẩn giấu đi?
Đối với chuyện này, anh ta còn chưa kịp hỏi Châu Trạch, Châu Trạch đã rời đi.
Hai người cứ chăm chú nhìn nhau như vậy.
Nhìn một chút.
Mắt lão Trương đã ươn ướt, đưa tay xoa nước mắt, thế nhưng càng lau lại càng nhiều.
Tiểu Trương nhìn lão Trương khóc, cũng không biết vì nguyên nhân gì, cũng khóc lên theo.
Hai người liền ngồi đối diện nhau.
Cái gì cũng không nói.
Chỉ dùng sức lau nước mắt.
Lão Trương nghi ngờ nhìn Tiểu Trương.
Con khóc cái gì?
Tiểu Trương cũng nghi ngờ nhìn lão Trương.
Ông khóc cái gì?
Tiểu loli nghiêng chân nhỏ giọng hỏi bên cạnh lão đạo: - Đã bày rõ thân phận?
Lão đạo lắc đầu.
- Vậy khóc cái gì?
- Hẳn là hành vi nghệ thuật đi, trước đây bần đạo đã từng thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận