Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1364: Liệt hỏa! (1)

Một người đàn ông trung niên mỗi tay xách theo một thùng pin đi tới bên cạnh một dòng suối nhỏ.
Thật ra thì anh ta có chút hối hận.
Pin.
Mua có chút sớm.
Giống như là một người đi du lịch ở một nơi nào đó, thông thường đều là vào ngay trước khi trở về, thậm chí là vào ngay ngày về mới mua chút “đặc sản” thích hợp ở sân bay hoặc là nhà ga về là được rồi.
Nào có chuyện ngay ngày đầu tiên đã lập tức mua rất nhiều đặc sản, sau đó vẫn luôn xách ở trong tay rồi chạy khắp nơi chứ?
Hơn nữa mà nói, so với cẩu bất lý bao tử mà người Thiên Tân đều không ăn, thịt bò Trương Phi mà người Thành Đô đều không ăn
(
狗不理包子

: cẩu bất lý bao tử - bánh bao chó không thèm, một loại bánh bao nhân thịt ở Thiên Tân;
张飞牛肉

: thịt bò Trương Phi, đặc sản của vùng Lãng Trung, Nam Sung, Tứ Xuyên, vào thời dân quốc món này được đánh giá là “thịt bò thượng hạng” ở Thành Đô. Ý của đoạn này là chỉ đặc sản ở mỗi vùng thì người ở nơi đó đều không ăn nhiều)
Tương tự như hai loại “đặc sản địa phương” kể trên chỉ có thể tìm thấy và mua được ở cửa hàng đặc sản.
Cái thứ pin này.
Rất khó mua sao?
Đầy phố.
Tùy tiện tìm một tiệm tạp hóa cũng có thể mua được.
Nhưng nếu như đã mua rồi.
Thì mang theo đi.
Pin không thể bị ẩm.
Cho nên người đàn ông rất cẩn thận địa dùng giấy nhựa gói thành mấy lớp, đặt ở cách dòng suối nhỏ, bên trên một lá cây.
Ngay sau đó.
Anh ta đi tới bên dòng suối nhỏ.
Ngồi chồm hổm xuống.
múc một vốc nước lên.
Bắt đầu rửa tay.
Anh ta rửa tay rất nghiêm túc, cực kì hết sức chăm chú, đáng tiếc ông chủ Châu không ở nơi này, nếu không, nếu như nhìn thấy, có lẽ sẽ bởi vì loại thái độ rửa tay nghiêm túc như thế này của đối phương mà sinh ra một ít cảm giác đồng cảm đi.
Đều là người thích sạch sẽ nha.
Rửa tay.
Vẫy vẫy.
Người đàn ông ngồi trên mặt đất.
Mức nước trong suối nước.
Bắt đầu từ từ hạ xuống.
Lấy một loại tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy rõ ràng mà hạ xuống.
Mà ở vị trí trung tâm của dòng suối.
Dần dần lộ ra một mái cong.
Từ ngàn năm nay, người Trung Quốc vẫn luôn có một loại kiên trì và thẩm mỹ độc đáo của riêng mình đối với việc xây nhà, kiên trì tỉ mỉ đến ngay cả mái hiên cũng có đường nét thiết kế rất độc đáo.
Dùng ánh mắt hiện tại mà nhìn đến, năm đó, thật ra thì mọi người đều ở bên trong các “tác phẩm nghệ thuật” này, mà bây giờ, lại đập nồi bán sắt để nhốt bản thân vào trong nhà tù mang tên nhà chung cư, giống như là tiến vào trong một cái hộp đựng tro cốt lớn trước thời hạn vậy.
Điểm khác nhau đơn giản chính là có mấy hộp tro cốt giống như mấy cái hộp nhựa dùng để chứa đám quả hạch hạt dưa kia, chia ra thành mấy ô ngăn, cũng chính là đang hình thành kiểu hộp tro cốt bộ đôi bộ ba rồi.
Bên dưới suối nước.
Là một ngôi miếu.
Chẳng qua chỉ không biết là từ bao nhiêu năm trước mà thôi.
Căn miếu này bị chôn vùi, đoán chừng cũng đã sụp đổ.
Có lẽ ngôi miếu này còn bảo tồn được một phần mái cong còn hơi tốt một chút, bây giờ biến thành chỉ mình nó ngóc lên đầy kiêu ngạo, nhắc nhở về quá khứ huy hoàng của nó.
Đây là một tòa miếu Thành Hoàng.
Một chút hào quang màu vàng bắt đầu ngưng tụ ở bên cạnh người đàn ông, cuối cùng ngưng tụ ra bóng dáng của một thư sinh.
Trên người thư sinh là một thân triều phục màu vàng.
Nhìn qua, cả người cực kì mệt mỏi.
Bạn có thể cảm nhận được rõ ràng một loại hơi thở suy yếu từ trên người anh ta, ở một nơi không quá khiến người khác chú ý, còn có một chút tàn tạ ở một số góc nhỏ không quá khiến người khác chú ý.
- Đã cho là, sẽ không còn gặp lại được nữa.
Thư sinh mở miệng nói.
Người đàn ông gật đầu một cái.
- Đúng vậy.
Năm đó.
Hai người bọn họ đều là nhân sĩ Trung Nguyên, tức là người của Hà Nam hiện tại, gia cảnh sung túc.
Đây là nói nhảm.
Giống như là mấy thiếu gia nhà giàu chơi bời đến chán ngán nên thích theo đuổi những thứ kích thích mới lạ ở hiện tại vậy, với loại hình thức giao thông của năm đó, hai người lại có thể kết bạn từ Hà Nam chạy đến đông bắc, hơn nữa coi như là đã đến vị trí đông bắc của đông bắc, trong nhà không có tiền đến rảnh rỗi đến hoảng thì thật đúng là không làm ra được loại chuyện kiểu này.
Đúng vào lúc tuổi trẻ, ý chí trào dâng mãnh liệt.
- Sau đó, anh có thi đậu không? - Thư sinh hỏi.
- Kim bảng đề danh.
Thư sinh nghe vậy, lộ ra vẻ nổi nóng, lộ ra vẻ tức giận không cam lòng:
- Nếu không phải bởi vì tôi bệnh chết.
- Ngược lại không phải bởi vì chuyện anh bênh chết sau đó đã kích thích đến tôi, ngược lại là bởi vì anh chết đi, mất đi một người bạn cùng chơi như vậy, đột nhiên cảm giác thấy rất nhiều chuyện đều không còn ý nghĩa nữa, nên dứt khoát đóng cửa đi học.
- Đọc một chút, không cẩn thận lại thi đậu?
- Coi là vậy đi.
Thư sinh cười.
Người đàn ông cũng cười.
Năm đó.
Hai người cùng đến đây.
Lúc trước nơi này vẫn còn là một thị trấn.
Thư sinh mắc phải bệnh phong hàn ở nơi này, không chống chịu được, không còn trên đời nữa.
Người đàn ông trung niên cứ vậy mà chôn thư sinh ở nơi này.
Ngàn năm sau.
Một người trở thành Thành Hoàng bản xứ ở nơi này.
Một người thì đang làm Diêm vương gia ở địa ngục.
- Tôi đã từng nghe nói về rất nhiều chuyện liên quan tới anh. - Thư sinh nói.
- Tôi biết chắc chắn là anh biết rất nhiều chuyện liên quan tới tôi.
Thư sinh gật đầu một cái.
- Tôi vẫn luôn chờ đợi anh tới tìm tôi. - Người đàn ông nói.
- Tôi sẽ không tới tìm anh.
- Tôi cũng biết chắc chắn là anh sẽ không tới tìm tôi.
Người đàn ông nói xong.
Nhìn thư sinh, hai người cùng nhau cười.
Nếu không thì tới nhà tôi chơi đùa một chuyến?
Ngàn vạn lần không đồng ý, ý của tôi chính là như vậy!
Năm đó có người đã phát đạt rồi.
Đến tìm quan hệ, đổi một chỗ khác, van cầu hỗ trợ, thật ra thì cũng là chuyện thường tình của con người mà thôi.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của thư sinh.
Hương hỏa nơi này không biết đã bị chặt đứt từ cách đây bao nhiêu năm rồi.
Đền miếu bị phá hủy đến gần như không còn chút vết tích gì, bị bụi đất chôn vùi, dân cư cũng đã thưa thớt tới cực điểm, người cũng không còn, còn đi đâu tìm hương hỏa được chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận