Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 936: Dắt chó đi dạo! (1)

Tiêu chuẩn của diễn kỹ chú trọng là ý cảnh (cảnh ý, tình ý - mà văn học thường thông qua hình tượng nhân vật để biểu hiện ra), mà không phải chú trọng ngôn ngữ, ở về điểm này, luật sư An rất thành công.
Sau đó.
Luật sư An ngây ngẩn.
Bởi vì anh ấy cảm giác bản thân thành công quá rồi.
Đầu tiên.
Ông chủ nhà mình lại thật sự gật đầu.
Bắt đầu lui về phía sau.
Thật sự là không có chút nhiều lời nào.
Không trì hoãn thêm một chút nào.
Sau đó.
Cái vòng trận pháp màu đỏ ở trước mặt này, lại chủ động mở ra một khe hở cho anh ấy, tỏ ý là anh ấy đi vào.
Nhất là con Hắc Miêu đang khống chế trận pháp kia.
Không biết là khờ thật hay là giả ngốc.
Lúc nhìn thấy anh ấy không kịp đi vào trong.
Lại còn lên tiếng thúc giục anh ấy:
- Meow!
Chỉ sợ, không khí bỗng nhiên an tĩnh…
Luật sư An đứng tại chỗ.
Vào lúc này chỉ có cảm giác tuyến nước mắt của mình giống như là bị kích thích, mơ hồ có loại xung động muốn khóc.
Cũng may, vào lúc này Giải Trãi hành động.
Lần đầu tiên luật sư An cảm thấy những lời “Pháp lý không ngoài nhân tình” này hợp lý biết bao nhiêu, Giải Trãi này thân thiện biết bao nhiêu.
Giải Trãi không nhìn đến Luật sư An.
Tất cả mọi người ở đây, trong mắt anh ta, cũng chỉ là con kiến hôi, kẻ duy nhất đáng để anh ta nhìn nhiều hơn, chính là tên đàn ông một tay dám dám đừng ngay trước mặt nó vào lúc anh ta vừa mới mở mắt này.
Anh ta đi về phía Châu Trạch.
Dưới chân của anh ta.
Mỗi một bước đạp xuống.
Đều xuất hiện một đạo cổ văn.
Có chút giống như giáp cốt văn (vặn tự viết trên xương cốt, mai rùa), nhưng so với giáp cốt văn dường như còn cổ xưa hơn rất nhiều.
Những chữ này, mặc dù Châu Trạch không biết, nhưng mỗi chữ vang vọng, tràn đầy một cỗ hơi thở của uy nghiêm và phép tắc, hẳn là đường vân pháp lệnh.
Một bước một lồng giam.
Một tấc đều là pháp lý.
Nhìn qua Giải Trãi chỉ đi tới một cách bình thường không có gì kì lạ.
Nhưng sát cơ cùng phong tỏa.
Đã sớm bố trí xong.
Trong trận pháp, anh ta đang tiếp tục bố trí trận pháp, loại tự tin này, dường như nhiều đến mức tự tràn ra ngoài.
Những đường vân pháp lệnh bắt đầu hiện ra từ mặt đất.
Hóa thành xiềng xích vô thực vô hình bất khả xâm phạm.
Đang trói buộc xuống!
Tốc độ không quá nhanh.
So với tốc độ chạy của Giải Trãi thì không chênh lệch lắm.
Nhưng loại cảm giác bị áp bách này, loại hít thở không thông từ pháp võng (lưới pháp luật) rộng lớn nhưng khó lọt này.
Đủ để mang đến cho người ta tuyệt vọng.
Châu Trạch cúi đầu xuống, nhìn ngón tay của mình một chút, bên trên còn có năm cánh hoa, đã cầm máu kết vảy rồi, anh hít sâu một hơi, trên người, bắt đầu toát ra khí tức cương thi.
Đây là.
Lần thứ ba đối mặt với Giải Trãi rồi.
Lúc Giải Trãi đi tới vị trí chỉ cách Châu Trạch một thước, dừng bước, mở miệng nói:
- Cương thi?
Trong khoảnh khắc.
Trong tròng mắt Giải Trãi, dường như một tia hoài niệm đang lướt qua.
Chậm rãi nói:
- Bổn tọa, không thích cương thi.
- Ha ha. - Châu Trạch cười một tiếng.
- Đáng tiếc, mỗi lần anh đi cắt tóc, đều phải nhớ đến cương thi.
Giải Trãi nghe vậy.
Khẽ nâng cằm lên.
Dường như Tinh Hồn cao cấp hơn phân thân nhiều.
Cũng không có thẹn quá thành giận như Trần cảnh quan lần trước.
Mà có chút buồn bã nói:
- Đúng vậy.
Anh ta thừa nhận.
Nhưng bất luận bề ngoài nhìn như vân đạm phong khinh biết bao nhiêu, nhưng động tác trong tay, lại không biến hóa chút nào.
Mười ngón tay.
Khẽ run.
Xiềng xích trong nháy mắt hóa thành màu trắng, khóa chặt Châu Trạch, tốc độ nhanh hơn trước kia vô số lần.
- Grào!
Khóe miệng Châu Trạch lộ ra 2 cái răng nanh.
Phát ra một tiếng rít.
Cả người không còn tiếp tục đứng nguyên tại chỗ.
Mà là vọt thẳng về phía Giải Trãi!
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! ! ! ! ! ! !
Xiềng xích.
Xiềng xích màu trắng.
Châu Trạch cũng đã quên mất là bản thân đã đụng gãy liên tiếp bao nhiêu sợi.
Ngược lại có khí lực của cương thi.
Anh thực sự rất tự tin.
Nhưng mà.
Những xiềng xích này lại giống như có phá thế nào cũng không thể phá vỡ được hết vậy, một sợi tiếp một sợi, một mảnh liền với một mảnh, càng lúc càng nhiều.
Mà đám người của tiệm sách vây xem ở bên ngoài trận pháp nhìn thấy, ông chủ nhà mình bị bao vây bên trong xiềng xích màu trắng, bất luận giãy dụa như thế nào, cũng không cách nào thoát thân được.
Trong nháy mắt, tóc của Bạch Oanh Oanh biến thành màu trắng, khí tức của thằng bé trai cũng đột nhiên tăng lên, ngay cả Hầu Tử yếu ớt, cũng cắn răng bắt đầu có khuynh hướng biến thành Yêu hầu.
Lúc này.
Mọi người chuẩn bị ra tay!
- Các người đừng động, muốn trực tiếp phá vỡ trận pháp sao?
Hứa Thanh Lãng trực tiếp nói.
- Một khi trận pháp này bị phá hỏng, bị bản tôn của anh ta cảm giác được tình huống ở nơi này của chúng ta, chúng ta, bao gồm ông chủ ở trong đó, liền không có bất kỳ cơ hội sống sót nào nữa!
Luật sư An, người mới vừa rồi có chút chơi đùa quá mức, lúc này có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Hứa Thanh Lãng, nói:
- Đúng, nhận xét rất chuẩn.
Hứa Thanh Lãng không để ý tới luật sư An, mà tiếp tục điều chỉnh lại lá bùa cùng với ngân châm của mình, mở miệng nói với tất cả mọi người:
- Chờ ông chủ thực sự xảy ra vấn đề, đợi trận pháp bị phá, chúng ta sẽ cùng ra tay cũng không muộn, ngược lại, cuối cùng cũng sẽ không thiếu cơ hội liều mạng cho mấy người.
Vào lúc này.
Vẫn là chờ ông chủ đi.
Chúng ta giữ sức trước, đừng để lát nữa lúc thật sự muốn xông lên, mỗi một người đều thoát lực.
Nói xong.
Hứa Thanh Lãng trực tiếp ngồi xuống.
Bạch Oanh Oanh cắn răng, không lỗ mãng xông vào nữa, tóc trắng lại trở về màu đen, đứng ở một bên.
Những người còn lại cũng đều tự ngồi xuống.
Giống như hội tiệc trà vừa mới bị một chuyện nhỏ không quan trọng làm gián đoạn.
Bây giờ tiếp tục.
Chẳng qua là không có ai ở đây còn nhàn hạ cắn hạt dưa nữa mà thôi.
Luật sư An đưa ngón út móc móc lỗ tai.
Nói:
- Đừng nghiêm túc và căng thẳng như vậy, nên ăn một chút, nên uống một chút, người nào có điện thoại độ phân giải cao, thì dành thời gian chụp ảnh lưu niệm lại một chút, cơ hội này, ngàn năm có một.
- Đăng một tin, lại đăng thêm mấy câu.
- Tỷ như.
- Ông chủ đang đánh nhau với Giải Trãi aisss.
- Thật lo lắng cho ông chủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận