Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 338: Bút!

Châu Trạch rất ít khi ăn đồ nướng.
Khi còn bé ở cô nhi viện, không có điều kiện để ăn.
Sau khi lớn lên làm bác sĩ.
Anh lại cảm thấy đồ nướng không sạch sẽ, cho nên không ăn.
Nhưng lúc này.
Châu Trạch rất hoài niệm mùi vị thịt nướng, mùi vị khói lửa thiêu đốt trong tiệm đồ nướng, cùng với gia vị nhiều tới mức hoàn toàn che kín thức ăn.
Xương này.
Thật sự quá khó ăn.
Trước đây anh đã nhìn thấy chó gặm xương, rõ ràng không có thịt gì, rõ ràng rất cứng rắn, nhưng con chó lại cứ thích châu đầu vào, không ngừng gặm rồi lại gặm.
Hiện tại.
Châu Trạch cảm thấy bản thân mình như một con chó.
Đang không ngừng đấu tranh với cục xương trước mặt.
Tư thế hơi bất nhã.
Tràng diện hơi dọa người.
Một người nằm sấp trên người một người khác.
Gặm nhắm thân thể người đó.
Người phụ nữ dưới người đã không thể nào chống đỡ thân thể mình nữa, chỉ có thể nằm trên bồn cầu. Sau mỗi lần phát lực, kết quả là bản thân mình căng cứng một thời gian ngắn, sau đó lại xụi lơ xuống.
Châu Trạch là một bác sĩ, cho nên anh rất rõ ràng cơ cấu cốt cách thân thể người.
Cho nên, tuy rằng gặm thức ăn lâu như vậy, nhưng sợ rằng chỉ mới ăn đứt mấy khúc xương mà thôi. Nhưng Châu Trạch lại có lựa chọn của mình, cục xương nào có tác dụng quan trọng nhất đối với hoạt động của một con người, anh rõ ràng, cho nên mục tiêu của anh cũng rất rõ ràng.
Hiệu quả cũng rất siêu quần.
Khi "răng rắc" một tiếng.
Cục xương này bị bản thân mình cắn đứt.
Ông chủ Châu đứng lên rời khỏi cơ thể người phụ nữ.
Tay dùng sức xoa bóp má của mình.
Mẹ nó.
Hư hết rồi, đau quá.
Trong miệng lưu lại không ít mảnh vụn xương. Anh muốn nhổ ra, nhưng nghĩ lại khoảng thời gian khổ cực vừa rồi, anh dứt khoát nuốt hết xuống.
Loại cảm giác này.
Giống hệt với bà Vương chú Lý sát vách mê tín, cho rằng có một loại rượu thuốc có thể khiến bản thân mình bách độc khó xâm.
Chẳng qua, kỳ quái là.
Sau khi anh nuốt số xương kia xuống, anh lại không cảm thấy chán ghét như bình thường. Nuốt xuống thì nuốt xuống.
Châu Trạch có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong đầu hiện ra một hình ảnh.
Lão đạo và lão Hứa cùng với mấy người tiểu loli đang ăn cơm.
Một mình mình cầm xương người ngồi bên cạnh, liều mạng mà gặm.
Hình tượng này thật đẹp, nhưng cũng quá cay mắt.
Người phụ nữ nằm trên mặt đất, vẫn còn đang tiếp tục co quắp. Hai tay cô ta vẫn gắt gao cầm chặt dao phay như trước, nhưng cô ta không đứng lên nổi, không đứng đậy được cũng đồng nghĩa với phần lớn uy hiếp đã biến mất. Hơn nữa vì phòng ngừa cô ta có thể bò sát di động trên mặt đất hoặc trên vách tường như nhện, Châu Trạch còn thay đổi tư thế của cô ta, để cô ta nghiêng người kẹt giữa bồn cầu và tường.
Người phụ nữ còn đang rơi nước bọt. Cô ta thèm Châu Trạch tới nhỏ dãi, từ lúc bắt đầu cô ta từ đã không che giấu.
Châu Trạch nhìn cô ta, chào một cái, sau đó anh nơi lỏng cúc áo sơ mi của bản thân mình, đi tới bên phía chậu rửa mặt, bắt đầu tỉ mỉ rửa tay.
Phảng phất như bản thân mình vừa làm một ca giải phẫu xong.
Đáng tiếc, biệt thự đã sớm không có người ở. Nếu không, một khi có bàn chải đánh răng, Châu Trạch sẽ không ngại mà đánh răng một lần, thậm chí còn có thể tắm rửa nữa.
Cái vị trong gương kia vẫn đang đứng ở nơi đó.
Anh ta cứ bình tĩnh như vậy mà nhìn Châu Trạch.
Không hề có màn cổ vũ trẻ nhỏ dễ dạy.
Chỉ có kiểu như ha, vận khí của mày tốt thật, còn chưa chết.
- Này. - Châu Trạch kêu một tiếng: - Tiếp theo phải làm sao bây giờ?
Đây rốt cuộc là địa phương quỷ gì.
Đến cùng, đã có chuyện gì xảy ra trong biệt thự này?
Hiện tại Châu Trạch vẫn cảm thấy không hiểu ra sao.
Không logic.
Không có quan hệ nhân quả.
Hết thảy tất cả.
Dường như đều ù ù cạc cạc như vậy, khiến người không nghĩ ra.
Châu Trạch trong gương đưa tay, chuyển động trên mặt kính, giống như anh ta muốn viết ra cái gì.
Vậy mà.
Ngay khi anh ta bắt đầu viết chữ.
Thủy tinh lại bắt đầu chậm rãi kịch liệt.
Hình ảnh bên trong cũng đang vặn vẹo.
Châu Trạch trong gương nhíu nhíu mày.
Dường như hơi không cam lòng.
Không viết được chữ.
Tất cả rõ ràng đang ám chỉ, cho dù anh ta có viết chữ cũng sẽ bị buộc ngừng, bị xóa đi.
Đối với độc giả.
Khi xem một quyển sách mà mình thích nhất, chuyện khiến bọn họ ghét nhất chính là spoiler.
Bởi vì những tình tiết đã được spoiler sẽ khiến cảm giác kỳ vọng của mình với tình tiết truyện giảm hẳn.
Mất đi quán tính muốn đọc.
- Đừng viết, anh viết nữa tôi sợ anh sẽ sụp đổ.
Châu Trạch dang hai tay, ra hiệu cho đối phương ngừng lại.
Tuy trong lòng ông chủ Châu vẫn có tính toán, nếu vạn nhất có một ngày nào đó, ý thức kia trong cơ thể mình tự sát thì thật tốt biết mấy. Nếu anh ta có thể lương tâm bộ phát, trước khi tự sát lại để lại hết tất cả năng lực cho mình, vậy lại càng tốt đẹp hơn.
Nhưng vào lúc này.
Ở dưới hoàn cảnh này.
Cho dù đối phương bị giữ lại trong gương.
Châu Trạch lại không hy vọng hiện tại anh ta xảy ra chuyện như lúc trước anh hy vọng.
Dù sao hiện tại hai người cũng là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng.
Châu Trạch trong gương bất động.
Như đang tự hỏi.
Sau đó.
Anh ta vươn một ngón tay.
Chỉ hướng Châu Trạch.
Châu Trạch đưa tay chỉ bản thân mình.
Chỉ tôi?
Châu Trạch trong gương lắc đầu.
Châu Trạch lui về sau, dời khỏi vị trí. Anh nhìn thấy ngón tay của cái vị trong gương kia đang đâm ra.
Anh ta đang chỉ vào một phương hướng.
Mà hướng kia chính là nhắc nhở.
Không thể nói thẳng.
Nhưng có thể uyển chuyển nhắc nhở.
Đây là phục bút (1).
(1) Phục bút: đoạn văn dẫn đầu ý cho đoạn văn sau.
Châu Trạch thuận theo phương hướng ngón tay của vị trong gương, nhìn sang.
Phát hiện đối phương đang chỉ vào bạch cốt tinh mà bản thân mình vất vả lắm mới khiến ả ta bị kẹt giữa tường và bồn vệ sinh.
- Cô ta?
Châu Trạch trong gương gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
- Ở trên người cô ta?
Châu Trạch đi tới bên cạnh người phụ nữ.
Người phụ nữ thấy Châu Trạch lại trở lại.
Vui vẻ không thôi, toét miệng cười.
Nước miếng lại chảy càng nhiều hơn.
- Ăn cơm... ... Ăn cơm... ... Ăn cơm... ...
Châu Trạch nuốt một ngụm nước bọt.
Vừa quay đầu nhìn nhìn cái gương.
Lại nhìn người phụ nữ một chút.
Cuối cùng.
Anh đưa tay chỉ đầu người phụ nữ.
Cái vị trong gương kia lắc đầu.
Anh đưa tay chỉ cánh tay trái của người phụ nữ.
Cái vị trong gương kia tiếp tục lắc đầu,
Anh đưa tay chỉ cổ người phụ nữ.
Cái vị trong gương kia vẫn đang lắc đầu... ...
... ...
Mãi cho đến khi Châu Trạch chỉ vị trí kia.
Cái vị trong gương kia do dự một chút.
Rốt cục cũng gật đầu.
Châu Trạch không nhịn được bật cười, chỉ chỉ cái vị bên trong kia:
- Anh có bị bệnh không?
Lúc này, cái vị trong gương kia thẹn quá hoá giận.
Bắt đầu phát cuồng.
Bắt đầu giãy giụa.
Bắt đầu rít gào.
Bắt đầu tức giận mắng!
Anh ta như một con chó nóng tính, chỉ cần hơi kích thích nó một chút, nó sẽ phát điên lên ngay.
Cũng may hiện tại anh ta không ra ngoài được. Mà anh ta mắng gì mình cũng không nghe được.
Châu Trạch nhìn anh ta đang trắng trợn diễn một màn kịch câm.
Ngược lại.
Châu Trạch lại nhìn về phía người phụ nữ.
Đồng thời cũng nhìn về phía vị trí kia.
Rốt cuộc.
Là chỉ cái gì?
Có một series điện ảnh vẫn rất hot trong giới điện ảnh, tên


Dị Thứ Nguyên Sát Trận


.
Châu Trạch cảm thấy hiện tại mình đang nằm trong bộ phim kia.
Không mở đầu.
Không kết thúc.
Chỉ khiến mình hưởng thụ quá trình mạo hiểm kích thích này.
Thật ra.
Căn nguyên của chuyện này.
Vẫn là vì một lão già tới nhà vệ sinh đi vệ sinh.
Không.
Đi WC không phải căn nguyên.
Là lão giả kia đầu óc có bệnh.
Đi WC còn dính tấm bùa trong đũng quần lên bồn cầu.
Lá bùa.
Đã kích thích một đồ vật đang ngủ say thức tỉnh.
Hoặc có lẽ là.
Là lá bùa kích phát cơ quan.
... ...
- Ông chủ? Ông chủ?
Bạch Oanh Oanh tìm kiếm khắp nơi trong biệt thự.
Cô ấy đi từ tầng tới tầng hai.
Lại tìm từ tầng hai về tầng một.
Ông chủ không ở đây.
Không riêng gì ông chủ không ở đây, ngay cả người phụ nữ cùng với hai đứa bé kia cũng không thấy đâu.
Cả ngôi biệt thự.
Chỉ còn lại có một mình mình.
Bộ thi thể không đầu kia còn đang tiếp tục nằm thoải mái trên ghế sa lon, vẫn không nhúc nhích.
- Ông chủ, ông chủ đi đâu rồi? Ông chủ đừng dọa Oanh Oanh.
Oanh Oanh bĩu môi.
Vẫn nhìn biệt thự này:
- Biệt thự chết tiệt, đừng để chị đây tìm ra được ai là chủ của căn nhà, nếu không chị đây sẽ ăn tươi nuốt sống mày!
- ... ... - Biệt thự.
Bạch Oanh Oanh không cam lòng, lại tìm thêm một lần nữa.
Lần này cô ấy tìm càng cẩn thận hơn.
Dưới sàng.
Trong ngăn kéo.
Xốc nắp bồn cầu lên.
Thế nhưng vẫn không tìm thấy ông chủ.
Có điều, Bạch Oanh Oanh rõ ràng, địa chỉ ông chủ cho mình chính là nơi này, hơn nữa vừa rồi ở đây còn xảy ra chuyện quái dị như vậy.
Bạch Oanh Oanh một lần nữa đi tới bên ghế sa lon, ngồi xuống.
Trên bàn trà trước mặt mình có để một đống sách.
Phía trên nhất.
Là quyển


Tiền Nữ U Hồn


.
Cầm quyển sách này lên, thả qua một bên, cuốn thứ hai lại là


Oán Quỷ Khuê Phòng


. Bối cảnh bìa thình lình vẫn là phòng khách biệt thự, một người con gái mặc váy tiêu điều cô tịch ngồi trên sô pha, ở bên cạnh cô ấy là một thi thể không đầu đang nằm.
Trong giới thiệu vắn tắt có viết: Một oán quỷ tịch mịch, bởi vì nhàm chán quá nên luôn tìm đủ mọi thi thể tới ở cùng mình, xua tan khoảng thời gian trống rỗng tịch mịch.
Đầu Bạch Oanh Oanh hơi ngửa về phía sau.
Trên mặt cô ấy lộ ra vẻ ghét bỏ.
Sau đó cô ấy hướng về phía tầng hai dựng thẳng một ngón giữa!
Coi chị đây là người ngu dốt sao?
Châm chọc chị đây vậy!
- Bốp!
Quyển sách này bị Bạch Oanh Oanh trực tiếp bỏ qua,
Quyển sách tiếp theo là quyển


Người Hai Mặt


.
Là quyển sách thiếu chút nữa mình để quên trên xe taxi kia.
Tối lửa tắt đèn.
Trước kia Bạch Oanh Oanh không nhìn kỹ bìa sách.
Mà phần giới thiệu vắn tắt, ngược lại đã được bác tài kia đọc một lần.
Lúc này nhìn lại bìa sách.
Là một mặt gương lớn.
Trong gương có một người đang đứng.
Ngoài gương cũng có một người đang đứng
Không đúng.
Còn có một người phụ nữ bị phanh thây, hơi thất linh bát lạc mà nằm trong góc.
- A...
Bạch Oanh Oanh phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Người trên bìa tranh minh họa.
Vì sao lại giống ông chủ thế?
Hình như hôm nay ông chủ cũng mặc quần áo giống vậy ra ngoài.
Nhìn kỹ một chút.
Bạch Oanh Oanh phát hiện, cái người trong gương đang chỉ tay ra phía ngoài.
Chỉ vào một phương hướng.
Dường như anh ta đang nhắc nhở tin tức gì đó cho bản thân mình bên ngoài gương.
Nội dung quyển sách


Người Hai Mặt


này chính là hai linh hồn vốn là nghi kỵ lẫn nhau, tồn tại trong cùng một thân thể, nhưng sau khi bọn họ tách ra, bọn họ chợt nhớ tới điểm tốt của đối phương. Đến cuối cùng, sau nhiều lần thiên tân vạn khổ, rốt cục bọn họ cũng gương vỡ lại lành, ở chung với nhau.
Xem là tác giả bút danh "Thâm Khuê Nhị Tẩu", tên thật là Trương Điềm Quyển này, vì đón ý nói hùa model thị trường mà viết ra một quyển sách có xu hướng đam mỹ như thế.
Bạch Oanh Oanh đặt móng tay của mình lên tay của người đang chỉ trong gương.
Thuận theo cánh tay anh ta.
Lại thuận theo ngón tay của anh ta.
Một đường vẽ xuống.
Móng tay xẹt qua cái gương.
Sau đó xẹt qua hơn nửa mặt sách.
Cuối cùng vạch về phía người phụ nữ kia.
Sau đó.
Tiếp tục thâm nhập sâu xuống dưới.
Bạch Oanh Oanh hé miệng.
Cô ấy có chút kinh ngạc.
Hơi kinh ngạc.
Ai ya.
Dường như mình đã phát hiện ra đầu mối bí mật rồi thì phải.
Là bút!
Bút.
Tìm được bút.
Là có thể tìm được ông chủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận