Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 862: Gãy chân (2)

- Tiết mục rất máu chó.
- Đúng vậy, vì cứu bạn bè mà chủ động tới tìm ác ma đơn đấu.
Nói xong.
Ông lão đưa tay đặt trên bắp đùi của cảnh sát Trần, lão không có bất kỳ động tác bất kính gì, chỉ đặt lên trên.
- Chỉ riêng phạm vi bệnh viện này, tôi mới có thể có năng lực tiếp tục che mắt người khác, hiện tại rời ra, không thể làm được.
- Cho nên tôi đi được nửa đường mới không thể không vòng trở lại.
- Còn một nguyên nhân khác chính là...
- Tôi không thể bỏ mặc cô!
Nói xong.
Ông lão đưa tay nắm lấy cái sừng trên ngực cảnh sát Trần.
Trực tiếp rút ra.
Cảnh sát Trần phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Thân thể run lên.
- Xem đi!
Có gần một nửa sừng trong tay ông lão đã bị hòa tan.
- Ai, loại nhân vật cao cao tại thượng như các người thật không phải loại lưu manh vô lại như tôi có thể biết hiểu. Ngay cả thứ này cũng không thể trói buộc cô, thực sự đau đầu.
- Quên đi.
- Tôi bố trí một trận pháp, trấn áp cô thêm một lát nữa đi.
- Tôi không thể tiêu diệt cô, ở chỗ này, tôi còn có thể che giấu cảm giác của bản tôn đối với cô, nhưng nếu tôi tiêu diệt cô, rất có thể lập tức lại có rất nhiều phân thân tới đây.
- Mấy đại nhân vật như các người, năng lực mạnh như vậy, cần gì cứ thích giả mù như thế?
Ông lão rất bất đắc dĩ mà lấy tay vỗ vỗ đầu của mình:
- Không hiểu nổi, thực sự không hiểu nổi.
- Hình như trong một bộ Spider man có lời kịch như thế này:
- Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều.
- Kết quả đến chỗ các ngươi lại biến thành năng lực càng lớn, càng có thể giả bộ mù quáng.
- Giống như bệnh viện này.
- Ngươi đi hỏi mấy người bán hàng trong siêu thị nhỏ của bệnh viện, những người bán hàng rong ở con đường đối diện bệnh viện này, thậm chí có thể hỏi bà cụ làm thợ trong xưởng hộp giấy ở bên cạnh bệnh viện này.
- Bọn họ đều biết bệnh viện này có đức hạnh gì, cái gọi là chữa bệnh từ thiện không phải là XX sao?
- Phần lớn người đều biết, thậm chí có rất nhiều người còn nói bệnh viện này chính là hang ổ XX.
- Nhưng vô dụng.
- Nó vẫn được mở ở đây như trước.
- Vẫn có thể quảng cáo khắp nơi như trước.
- Vẫn lên ti vi như trước.
- Vẫn được phỏng vấn như trước.
- Vẫn được khẳng định như trước.
- Cô nói xem, có buồn cười không?
- Chậc chậc chậc.
- Pháp thú đại nhân, ngài là người thông minh, ngài có trí tuệ, vắt ngang thượng cổ tới tận bây giờ.
- Có thể ngồi ở phía trên, đều là người thông minh.
- Vấn đề mà ngay cả tôm tép nhãi nhép tầng dưới chót cũng có thể nhìn ra, lẽ nào người thông minh lại không thể nhìn ra?
Ông lão dùng sức gãi gãi tóc của mình.
- Thật ra tôi cũng rất tuyệt vọng, không phải tôi giận các người giả mù, mà giận nếu các người tiếp tục giả mù như vậy.
- Tôi lại phải chết đi sống lại.
- Tôi đang cảm khái chính tôi.
- Số khổ.
... ... ...
Châu Trạch nhìn thấy Hứa Thanh Lãng đang không ngừng đâm vào sư phụ mình.
Mà vẻ mặt sư phụ lại từ kinh hỉ đến kinh ngạc, sau kinh ngạc lại đến vui mừng.
Giống như con của mình rốt cục cũng trưởng thành.
Đâm xong.
Sư phụ biến thành bụi.
Rơi trên mặt đất.
Chẳng qua cái xe nó đẩy tới còn đang ở đây, bức tranh trên xe cũng còn ở đây.
Châu Trạch đi ra, hỏi:
- Là phân thân?
Nhớ tới lần trước khi gặp lão đầu kia.
Lão đầu kia đã có rất nhiều phân thân, tách người trong phòng sách thành mấy chiến tuyến cùng hành hung.
- Ừm.
Hứa Thanh Lãng gật đầu, thực ra anh ta đã sớm nhìn ra, cho nên mới không chút cố kỵ mà đi lên đâm hỏng phân thân này, phát tiết một trận.
Châu Trạch đi tới bên cạnh xe, cầm lấy bức hoạ cuộn tròn bên trong, mở ra.
Trong bức tranh thứ nhất là hồ ly trắng quỳ trước quan tài dập đầu, máu chảy như suối.
Trong bức tranh thứ hai, tiểu Hầu Tử bị một đứa trẻ sơ sinh ba chân cắn đầu, cực kỳ thống khổ.
Hứa Thanh Lãng cũng đi tới, cùng mở bức hoạ cuộn tròn ra kiểm tra.
Trong bức họa kế tiếp.
Có Deadpool đứng ở cửa giáo đường, trên người cắm vô số lưỡi dao sắc bén.
Có cô gái ngăm đen trồng mình trong đất, bên cạnh có một lão thái bà cười ha hả nhìn.
Ngoài ra còn có đám người Trịnh Cường, Nguyệt Nha.
- Đây là ý gì? Bọn họ bị giam sao? - Châu Trạch hỏi.
- Hẳn là cùng loại với bị phong ấn.
- Tách giam riêng mỗi người chúng ta?
Châu Trạch cho rằng, có thể lặng yên không tiếng động phong ấn nhiều người như vậy, anh tự hỏi mình, ngay cả mình cũng rất khó có thể may mắn tránh khỏi. Đương nhiên, về phần có thể phong ấn mình hay không, ông chủ Châu vẫn có lòng tin đi khiêu chiến một chút.
- Hoặc cũng có thể chính bản thân lão đã gặp phải chuyện gì đó, đến chỗ chúng ta mới thôi, phải ngừng lại.
- Hoặc chính lão cố ý giữ lại mấy người chúng ta đến cuối cùng, không muốn để chúng ta chết một cách dứt khoát như vậy.
- Ah, đúng rồi, bức tranh này bên trong bệnh viện, anh biết không?
Hứa Thanh Lãng giơ bức tranh lên.
Trong tranh là một lão già đang đứng ở cửa chính của bệnh viện, trên đó viết bệnh viện từ liệu XX.
- Quen biết, đây là bệnh viện rất nổi tiếng mấy năm gần đây, đặc biệt giỏi lừa gạt tiền của kẻ ngu si.
- Hẳn lão muốn chúng ta đi vào đó, những người trong tranh này là con tin của lão ta.
- Kỵ sĩ đấu ác long, cứu công chúa?
- Xem như thế đi.
Hứa Thanh Lãng không hỏi rốt cuộc Châu Trạch có đi không, bởi chuyện này chẳng có gì hay mà hỏi.
Cực khổ để dành được nhiều của cải gia sản như vậy.
Sao có thể dễ dàng buông bỏ?
Huống hồ.
Sư phụ của mình kia.
Cũng là một nấc thang cuối cùng mọi người vẫn phải đối mặt, không cách nào nhảy qua.
- A, ở đây còn có một bức họa, được nhét trong khe hở.
Oanh Oanh lấy một bức họa từ phía dưới xe, mở ra.
Bức tranh này khác hẳn với hình ảnh trong những bức tranh khác.
Những người khác đều rất thảm.
Bạn có thể thấy được nguy cơ của bọn hắn.
Thậm chí còn có thể từ đó nhìn ra kinh lịch và thân phận của bọn họ.
Nhưng trong bức tranh này.
Bạn chỉ có thể nhìn thấy một lão đạo ngồi trên dãy núi rậm rạp tươi tốt.
Nằm nghiêng, gió thổi.
Đồng thời.
Lão còn đang móc chân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận