Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 223: Châu bộ đầu thiết diện vô tư!

Châu Trạch đi qua, một cước đạp thẳng vào cửa.
- Rầm!
Cửa trực tiếp vỡ vụn, giống hệt như giấy dán vậy.
Thật ra, mấy thứ ở nơi này một phần thật chín phần giả, giống hệt như mấy món đồ ăn đặc sắc trước đây Bạch phu nhân thiết yến khoản đãi mình và Hứa Thanh Lãng vậy.
Tuy rằng cửa bị đạp một cách rất không lịch sự, thế nhưng tràng diện này lại mang tới hiệu quả vô cùng tốt, Hứa Thanh Lãng đi ở phía sau cảm thấy nếu lúc này có thể quay clip lại, thêm ở âm ty có mạng xã hội các thứ, nhất định có thể đưa lên thành tin nóng.
Tiêu đề chính là: Năm 2018, dưới sự lãnh đạo chính xác của âm ty, dưới sự chỉ đạo trực tiếp của thập đại Diêm La, dưới sự lãnh đạo của Châu Trạch bộ đầu, người ở huyện sai ta đã kiên quyết quán triệt tư tưởng của Địa Tạng Vương Bồ Tát về chiến lược tảo hoàng đả phi (1), lấy việc tinh lọc thị trường bắt quỷ làm nhiệm vụ thiết yếu, bắt rất nhiều trọng điểm công tác, tiến thêm một bước tăng cường việc giám sát hằng ngày, vững chắc tính hiệu quả của công cuộc tảo hoàng đả phi ngày hôm nay, bảo vệ trật tự kinh doanh cho "phòng đọc sách đêm khuya" của thành phố chúng ta.
(1) Tảo hoàng đả phi: Càn quét tệ nạn mại dâm.
Giữ gìn văn hóa cho thành phố chúng ta, tạo nên một phòng tuyến kiên cố, từ đó kiến thiết hoàn cảnh kinh tế văn hóa chính trị xã hội tốt đẹp cho thành phố chúng ta.
Ngẫm lại thật sự rất có ý tứ đấy, Hứa Thanh Lãng đang đi ở phía sau rõ ràng còn che miệng lại cười cười.
Cậu ta thật sự không khẩn trương chút nào, có ông chủ Châu ở chỗ này, cậu ta giống như có chỗ dựa vững chắc, chẳng cần phải sợ hãi gì. Lần trước ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, ông chủ Châu nhà mình hôn mê mất, nếu không đoán chừng mọi chuyện đã chẳng gian nan tới mức như vậy.
Sau khi đi vào cửa lập tức tới sảnh lớn, có bình phong ngăn cách tạo thành mấy không gian, tất cả đều được bày biện theo phong cách cổ kính. Châu Trạch ngẩng đầu nhìn khắp bốn chung quanh một vòng, chỉ mấy một đống chị gái đang đứng song song ở hai bên lan can tầng hai, vẻ mặt ngây ngốc nhìn xuống phía dưới.
Bỗng nhiên mấy chị gái trở nên nghiêm trang trái lại khiến Châu Trạch cảm thấy không quen lắm, bầu không khí cũng bị đè nén hơn rất nhiều.
Hơn nữa mấy bà chị này còn không ngừng lắc lư qua lại, giống hệt như đang im lặng vừa hát vừa lắc lư, rất đều nhịp, càng khiến người ta cảm thấy xơ xác tiêu điều.
Hứa Thanh Lãng đi theo sau lưng Châu Trạch, sau khi đi vào lập tức cảm thấy được bầu không khí có chút vi diệu, sau đó cậu ta rất không phúc hậu mà lui về phía sau một bước, suy nghĩ một chút, sau đó cậu ta lại dứt khoát trực tiếp lui ra ngoài cửa.
Này con mẹ nó nào giống như đi bắt mại dâm, đây rõ ràng là Hồng Môn Yến mà.
- A, khách quan, không đi vào bên trong sao?
Quy công thấp lùn đưa tay nhẹ nhàng đẩy sau lưng Hứa Thanh Lãng, Hứa Thanh Lãng chỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh lẽo một trận, sau đó cả người cậu ta trở nên mê muội, ngay sau đó cậu ta đã trực tiếp chạy tới trước mặt Châu Trạch.
Quy công đứng ở cửa mỉm cười xoay người đóng cửa, chỉ thiếu điều chưa hô một tiếng đóng cửa thả chó.
Thành thật mà nói, cho dù là ngành nghề nào, khi gặp phải đối thủ cạnh tranh cũng hiếm có chuyện trực tiếp chạy tới đạp cửa, bình thường mọi người đều im lặng tìm hiểu lai lịch của đối phương, nhìn xem người ta có bối cảnh gì hay không.
Nhưng ông chủ Châu lại không đợi được, cũng không muốn đợi, chuyện này đã chạm phải nghịch lân của anh.
Còn có.
Ông chủ Châu có chút bành trướng.
Hiện tại anh có áo giáp.
Có thể mở ra vô song.
Ngay cả tiểu loli cũng không được anh đặt vào mắt, huống chi là những người khác?
- Ôi ôi ôi, người tới là khách, bớt giận bớt giận.
Hòa thượng chốc đầu từ trên tầng đi xuống, quy công đang đứng bên cạnh bưng tới một cái ghế cho lão ta, lão ta cũng không khách khí, trực tiếp ngồi lên, cũng không hề nói mấy lời kiểu như bưng một cái ghế tới cho Châu Trạch...
- Đây là ông đang giở trò quỷ sao?
Xem ra lúc trước hòa thượng chốc đầu chơi trò bịt mắt bắt dê ở tầng hai.
Thật đúng là đang làm trò quỷ.
- A, ngài thật cất nhắc bần tăng quá, bần tăng chỉ tới đây chơi một chút, lại góp vui một chút, cũng đi lại trong hồng trần một chút. Cho dù là lúc nào đi nữa bần tăng cũng chỉ được coi như người qua đường, đơn giản là thay đổi một phương thức tu hành khác mà thôi.
Hòa thượng chốc đầu phủ nhận.
- Vậy nói cho cùng trong này cũng phải có một người có thể đứng ra nói chuyện chứ, đúng không? - Châu Trạch hỏi.
Đồng thời.
Sự kiên trì của Châu Trạch cũng đang chậm rãi bị tiêu hao hết.
Anh vốn đến đập phá quán.
Cũng không cần nói chuyện đạo lý gì.
Trước điều kiện tiên quyết là xúc phạm đến lợi ích lớn nhất của bản thân mình, thật ra cũng chẳng cần phải giảng đạo lý.
- Quỷ sai đại nhân làm vậy là thật muốn tảo hoàng sao?
Lại đầu hòa thượng sờ sờ đầu của mình, dáng vẻ rất là củ kết.
- Đáng tiếc người có thể đứng ra nói chuyện lại không ở nơi này, bần tăng cũng chỉ có thể coi là người trông nhà cho người ta… Như vậy đi, quỷ sai đại nhân có thể thư thả cho tôi mấy ngày được không? Chờ khi người ta trở về, bần tăng lại nói người ta tới tìm cậu… Nếu thực sự không được nữa, bần tăng sẽ khuyên người ta chuyển qua nơi khác làm ăn?
- Chờ thêm vài ngày? - Châu Trạch hỏi.
- Chẳng lẽ ngay cả một chút thời gian như vậy mà quỷ sai đại nhân cũng không muốn thư thả sao?
- Thư thả?
Châu Trạch hỏi ngược lại, sau đó từng bước từng bước đi lên phía trước.
Nói chuyện thư thả với tôi?
Nếu như không tính hai vong hồn cầu thủ bóng đá bị trận bóng cùng khổ chủ hấp dẫn tới đây.
Dựa theo cách nói của Bạch Oanh Oanh.
Trong nửa tháng mình hôn mê này.
Phòng đọc sách đã sớm đứt mối làm ăn!
Vì sao lão tử muốn dời phòng đọc sách đến Phố Nam? Còn không phải vì hy vọng lưu lượng quỷ tới phòng sách có thể lớn một chút sao, từ đó bản thân mình cũng có thể thoải mái thảnh thơi nằm trong phòng sách chờ quỷ tới cửa, không phải sao?
Hiện tại quỷ cũng bị mất, mình còn nằm thế nào được nữa?
Vừa nghĩ tới sau này mình không thể tiếp tục nằm trong phòng đọc sách sống cuộc sống cá muối không lý tưởng, nhất định phải chạy ra ngoài tới tới lui lui bắt quỷ.
Châu Trạch cảm thấy vô cùng tức giận.
- Gia, xin ngài bớt giận, tiểu nhân sẽ sắp xếp mấy cô nương xinh đẹp tới phục vụ ngài, đảm bảo có thể khiến ngài cảm thấy vô cùng thoải mái!
Lúc này quy công cũng chủ động lại gần nói, anh ta định cho Châu Trạch một cơ hội xuống dốc.
Nhưng thật sự là anh ta đã đánh giá thấp trình độ coi trọng của ông chủ Châu đối với chuyện này.
Một ngày thư thả.
Cũng không thể tồn tại!
- Ông!
Châu Trạch giơ tay lên trực tiếp vỗ vào đỉnh đầu quy công, đồng thời móng tay dài ra, đâm thẳng xuống.
Sắc mặt quy công biến đổi lớn.
Nhưng ngay lúc đó không ngờ cái đầu nho nhỏ kia lại có thể trực tiếp co rụt lại, mà sau đó trên thân anh ta mọc ra mấy cái gai nhọn màu đen hệt như con nhím, dường như đây là do phản ứng trong lúc khẩn cấp tạo thành, gai nhọn màu đen trên người nổ tung, trực tiếp bắn về phía Châu Trạch.
- Ken két... Ken két... Ken két...
Trong nháy mắt cơ thể Châu Trạch bị áo giáp bao trùm, những gai nhọn màu đen này bắn trúng áo giáp sau đó trực tiếp tự đứt gãy, thậm chí có cái còn hóa thành khói xanh tiêu tán.
- Anh quá chậm!
Châu Trạch cúi đầu nói với quy công rút đầu kia.
Sau đó trực tiếp một cước đạp tới.
- Rầm!
Quy công hệt như một quả bóng cao su bị Châu Trạch đạp bay ra ngoài, trong lúc anh ta đang bay trên không trung, Châu Trạch vươn bàn tay ra, đầu ngón tay trên năm ngón tay tản mát ra khí đen trực tiếp lôi ngược anh ta về.
Giống hệt như đang tự đập bóng qua lại vậy.
Quy công phát ra một tiếng thét chói tai.
Hiển nhiên anh ta rất rõ ràng bản thân đang lâm vào kết cục không tốt, tên quỷ sai có khí thế hung hăng này hình như vốn không có định bỏ qua hay lưu thủ cho anh.
Hòa thượng chốc đầu thấy thế, lúc này lão ta cũng đứng lên.
Chắp tay trước ngực:
- A di đà phật, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, Châu sai nhân, nghe bần tăng khuyên một câu, cho bần tăng một chút mặt mũi tạm thời bỏ qua cho anh ta đi, cậu tôi đều là người có thân phận, hà tất gì phải tức giận với mấy tên tiểu lâu la này như thế?
- Bẹp!
Một tiếng vang thanh thúy.
Giống hệt như dưa hấu rơi xuống đất vậy.
Thanh thúy.
Vang dội.
Nóng bỏng.
Trên bàn tay Châu Trạch có một dòng chất lỏng màu đỏ chảy xuôi.
Mà phía dưới.
Lại là một bãi thịt vụn.
Cuộn thành một đoàn, gai ngược ngang dọc.
Không ngờ anh ta thật sự là một con nhím!
Hiện tại đã chết đến mức không thể chết thêm.
Châu Trạch ngẩng đầu.
Một thân áo giáp đen thoạt nhìn lại khiến anh càng thêm lạnh lùng, nhất là dưới sự lưu chuyển của phù văn trên áo giáp lại càng khiến anh trở nên thần bí hơn hẳn.
Anh nhìn về hòa thượng chốc đầu trước mặt.
Nghi ngờ nói:
- Ông mới vừa nói cái gì ấy nhỉ?
- Mặt mũi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận