Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1043: Dạy dỗ! (2)

Giống như là thấy vật nhớ người, bị gợi lên hồi ức.
- Cám ơn.
Châu Trạch mở miệng nói.
Đời trước anh ta đấu tranh, chính là vì những lời này.
- Hai ta bên tám lạng người nửa cân, đều là mượn dùng nhục thân của người khác, vậy thì, chơi đùa thật vui nào.
Vừa nói.
Châu Trạch có chút cúi đầu xuống.
Mắng:
- Đồ ngốc kia.
- Lão tử dạy cho anh.
- Cái này.
- Rốt cuộc phải chơi như thế nào!
- Ông! Ông! Ông!
Ngọn lửa màu đen kinh khủng bốc lên từ trên người Châu Trạch.
Máu tươi đang chảy khắp trên người anh.
Lúc này giống như biến thành nhiên liệu dễ cháy.
Khiến cho cả người Châu Trạch giống như bước ra từ trong biển lửa vậy.
Cơ thể nứt toạc, bắt đầu lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mà chữa trị, khí tức, lại lần nữa chợt tăng!
- Cương thi, bất tử bất diệt, rốt cuộc cái gì là bất tử bất diệt, anh có hiểu hay không?
- Không phải là ỷ vào chính mình da dày thịt béo, đi chịu đòn!
- Nếu thiên địa bỏ rơi tôi.
- Tôi sẽ tự ngăn cách với thiên địa!
- Nếu lão tử không có chút bản lãnh này.
- Con mẹ nó.
- Tám trăm năm trước sớm đã bị người khác đánh chết rồi.
Thật ra thì.
Đổi một cách nghĩ khác mà nói.
Nếu như không phải bạn có bản lãnh này.
Bạn cũng không cần một mực ở nơi này chịu đựng sự hành hạ và cô đơn đến vĩnh hằng.
Có lúc.
Không chết được.
Cũng là một loại hình phạt tàn nhẫn.
- Grào!
Răng nanh chói mắt.
Châu Trạch gầm thét xông về luật sư An.
Bóng người màu vàng ở sau lưng luật sư An xuất hiện ở phía trước.
Tản ra kết giới.
- Ha ha!
Cả người Châu Trạch xông tới.
Ngọn lửa mãnh liệt cuồn cuộn.
Lại trực tiếp xuyên thấu qua ánh sáng màu vàng đó.
- Lão tử không lạy thiên địa.
- Lão tử không kính quỷ thần!
- Vạn vật trong thiên địa.
- Lịch sử phong vân.
- Ở trong mắt lão tử chẳng là thứ quái gì cả.
- Cô cũng đã chết không biết bao nhiêu năm rồi.
- Xương cũng không còn lại chút cặn nào nữa rồi.
- Còn muốn tới dọa lão tử?
Lúc bạn đối mặt với một ông già mặc một bộ quần áo rách nát lại đang nhặt mót đồ.
Bạn sẽ cảm thấy đáng thương.
Nhưng nếu như có người nói cho bạn biết, ông ta đã từng từ chức lãnh đạo tỉnh.
Bạn sẽ bỗng nhiên cảm thấy kính nể.
Thân phận của một người, có thể làm cho người chung quanh cảm nhận áp lực hoàn toàn khác.
Mà nửa gương mặt lại không sợ hãi.
Loại áp lực đến một cách tự nhiên không cách nào phá vỡ này.
Đạo lý phá vỡ rất đơn giản, nhưng không phải ai cũng đều có thể làm được.
Châu Trạch đi tới trước mặt luật sư An.
Hai tay luật sư An lại lần nữa bắt pháp quyết.
Lại bị tay của Châu Trạch trực tiếp bóp lấy cổ tay.
- Con bé nghịch ngợm.
- Lão tử cho cô nghịch ngợm!
- Ầm!
Châu Trạch nắm lấy cổ tay của luật sư An.
Trực tiếp giơ lên.
Sau đó hung hăng quật xuống đất.
Luật sư An nhanh chóng đứng lên.
Nhưng còn chưa đứng vững.
Thì đã bị Châu Trạch một cước đạp trúng.
Trực tiếp té bay ra ngoài.
Nhưng tốc độ của Châu Trạch nhanh hơn.
Lại trực tiếp đuổi theo luật sư An, bóp cổ của anh ta, nâng lên thật cao.
Đây là hành động cực kì bất kính.
Luật sư An gằn giọng nói:
- Càn rỡ!
Châu Trạch trực tiếp quát nhỏ:
- Ha ha.
- Nhìn sự nuông chiều mà cha cô đã cho cô đi kìa.
- Đều là do bà tổ tổ tổ... Người còn chưa cai sữa.
- Còn xem bản thân là tiểu vũ thi sao!
- Hôm nay.
- Tôi sẽ thay cha cô.
- Dạy dỗ cô thật tốt!
...
Giọng điệu, cực kì cuồng ngạo.
Hành vi, có thể nói đại nghịch.
Nhưng có lẽ.
Anh ta là một người đơn giản như vậy, cũng là một người đơn thuần như vậy.
Thậm chí, có thể nói anh ta là một phiên bản thu nhỏ của doanh câu, chẳng qua là, ở một trình độ nào đó, có lẽ còn có thể nói là anh ta càng doanh câu hơn so với doanh câu.
Cho dù anh ta biết rõ hiện tại bản thân đang đánh ai.
Cũng vẫn sẽ không sợ hãi như trước.
Có lẽ.
Cũng chính bởi vì tính khí này đi.
Sau khi thoát được doanh câu.
Anh ta cũng đã luân lạc đến thành tình cảnh thê thảm như hiện tại.
Oán trời trách đất hận không khí.
Sẽ luôn vô tình mà gặp xui xẻo, oán đến những vị mà bạn không chọc vào nổi, hoặc là một đám vị mà bạn không chọc vào nổi.
Nhưng dường như anh ta lại không có bất kì tâm tư hối cãi gì.
Vốn dĩ xuất phát từ “Vô”.
Anh ta không có gì để mất cả.
Sống nhiều thêm được một ngày, nói nhiều hơn được một câu, thật ra thì, đều là kiếm lời.
Người ta nói vò đã mẻ lại sứt, anh ta thì ngay cả một mảnh ngói cũng không có, lại có thứ gì không buông tha được chứ?
Sau trong đôi mắt của luật sư An, bỗng nhiên tản ra một đạo hào quang màu vàng, mang theo uy nghiêm vô thượng.
- Ông!
- Phốc!
Tốc độ này.
Thật sự là quá nhanh.
Nhanh đến mức khiến ai cũng không cách nào phản ứng kịp được.
Chùm sáng màu vàng giống như một thanh kiếm sắc bén.
Trực tiếp xuyên thủng qua ngực phải của Châu Trạch.
Đánh phá ra một cái hang.
Một cái hang lớn chừng nắm đấm tay!
Thân thể cực kì kiên cố của cương thi, ở trước mặt chùm ánh sáng màu vàng này, lại yếu ớt đến mỏng như một tờ giấy vậy.
Chẳng qua là.
Chùm ánh sáng màu vàng, vào sau khi xuyên qua cơ thể Châu Trạch, cũng tiêu tan ngay lập tức, hiển nhiên, đây là luồng kiếm khí lúc trước còn sót lại.
Thuộc về kiểu, hàng dùng một lần.
Cơ thể Châu Trạch hơi run rẩy.
Lại vẫn không buông tay.
Vẫn bấm lấy cổ của luật sư An, giơ cao.
Vị trí vết thương, bắt đầu có sát khí màu đen xuất hiện, bắt đầu điên cuồng thôn phệ lấy kiếm khí còn sót lại ở nơi đó, sau đó, máu thịt đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu ngọ nguậy, vết thương kinh khủng như vậy, cũng đang từ từ khôi phục.
- Nhìn thấy chưa, có nhớ được không?
- Đừng chỉ học mấy thứ da lông, tỉnh lại đi ra ngoài làm cho tôi mất mặt!
Châu Trạch vừa nói vừa tiếp tục nhìn lên luật sư An ở trước mặt.
Nói:
- Đến đi chứ, xem thử đi, rốt cuộc là cô còn bao nhiêu hàng tồn kho?
- Cô vẫn cho rằng còn là năm đó sao?
- Cô cho rằng bây giờ còn là thời kỳ Thượng cổ sao?
- Còn phải tiếp tục đắn đo cái giọng điệu chó má kia của cô à?
- Ngược lại tôi muốn xem thử một chút.
- Cô còn có bao nhiêu tài sản thừa kế có thể phung phí được nữa!
Nhưng mà.
Đúng lúc này.
Vị trí vết thương cực kì nhỏ ở trong lòng bàn tay trái của Oanh Oanh kia.
Một tia tương tự hào quang quang màu vàng bỗng nhiên giống như phát điên mà tràn vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận