Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1296: Hiện thân! (1)

Nhìn hai người đàn ông đang dựng thẳng ngón giữa với nhau.
Oanh Oanh bất giác bĩu môi một cái.
Đã lớn như vậy rồi.
Lại còn giống như mấy đứa nhóc chưa trưởng thành vậy.
Đứng dậy.
Thu dọn chén đũa.
Lão đạo lau miệng, mang theo tiểu Hầu Tử, rời khỏi tiệm net, đến tiệm thuốc ở đối diện.
Dựa theo yêu cầu của ông chủ nhà mình, mỗi ngày ông ta phải đi loanh quanh tiệm thuốc ít nhất ba lần, buổi sáng, trước khi mở cửa tiệm sách, sau khi quét dọn vệ sinh một chút, sau đó đến tiệm thuốc cách vách thăm hỏi sức khỏe một chút hỏi xem tối hôm qua ngủ có ngon hay không, tiếp theo mới quay về ăn đồ ăn sáng.
Buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, còn phải đi qua xem một chút, xem thử Phương Phương có ăn bớt khẩu phần ăn của mấy người bọn họ hay không.
Sau bữa cơm chiều, trước khi đi hóng mát xong, còn phải đi qua một lần nữa, thực hiện một chút xoa bóp tinh thần cho bọn họ, dù sao một người nằm viện thời gian lâu như vậy, rất dễ dàng xảy ra vấn đề trên tinh thần và thể xác, rất cần thêm một chút quan tâm và tình thương.
Khánh vẫn không có động tĩnh, hai người bạn nhỏ kia vẫn không có hô hấp không có nhịp tim, mỗi ngày lại càng ngoan ngoãn hơn nữa, Phương Phương đã từng nói, chưa từng thấy đứa bé nào nghe lời như vậy.
- Ông chủ bảo tôi đi tuần phòng nha, kiểm tra xong phòng A rồi lại kiểm phòng B phòng nha...
Lão đạo rời đi.
Hứa Thanh Lãng cầm quyển sách bên cạnh lên.
Nói:
- Tôi lại đi tìm thêm một chút, xem thử có thể phát hiện được đầu mối gì khác nữa hay không, rất tiếc, dù sao tôi cũng không phải cảnh sát điều tra tội phạm chuyên nghiệp, cho nên, không nên ôm quá nhiều hy vọng.
- Tìm hết nửa ngày mới tìm ra được một ngón giữa, anh muốn tôi ôm hy vọng bao nhiêu đây?
Nói xong.
Ông chủ Châu vừa lại đưa ra dấu “


” với Hứa Thanh Lãng.
Thật ra thì, người thực sự sẽ đi điều tra và cũng là người sẽ điều tra kỹ nhất, hiện tại còn đang nằm bên trong tiệm thuốc, chẳng qua là vị chủ nhân kia không quan tâm lúc này cô ta đang ngủ thật hay giả vờ ngủ, Châu Trạch cũng không dám sai khiến cô ta.
Nếu như chờ đến lúc nào đó, ba đại lão đội cấp độ Ất kia có thể đồng ý làm thủ hạ của anh.
Ha ha.
Đổi mấy người không đứng đắn đám Nguyệt Nha Trịnh Cường thành bọn họ.
Vậy thật sự đúng là đổi nỏ thành súng rồi.
Nhưng cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, trừ phi Doanh câu thực sự khôi phục được ít nhất năm phần thực lực năm đó, còn đã có đầy đủ năng lực đáp trả được đám kẻ thù đến cửa trả thù, nếu không cuối cùng chuyện này cũng chỉ có thể dừng lại trong tưởng tượng của bản thân anh mà thôi.
Chờ sau khi Hứa Thanh Lãng cũng đi rồi, Châu Trạch nói với Oanh Oanh – người đang ở bên kia pha trà cho mình:
- Bạch Hồ vẫn còn chưa quay về sao?
Lúc trước cho dù Bạch Hồ có siêu thoát khỏi trần thế, nhưng cơm thì vẫn phải ăn, nhưng mỗi lần đều không làm đến nơi đến chốn, lượng cơm cũng không lớn, dường như chỉ là một loại hưởng thụ đối với thức ăn ngon mà thôi, cộng thêm chuyện tài nấu ăn của Hứa Thanh Lãng coi như vào được pháp nhãn của cô ta.
- Vẫn còn chưa về đây.
Oanh Oanh nắm ly trà đặt ở Châu Trạch trước mặt.
- Như thế này đi, em đi xem thử một chút đi, đi theo địa chỉ này đi.
Oanh Oanh nhận thẻ viết địa chỉ, hơi nghi hoặc một chút mà chỉ chỉ vào bản thân, nói:
- Đây là nhà của bác sĩ Lâm mà.
- Đúng vậy,
- Hửm?
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn nói:
- Tôi cũng chưa nói, sao em biết được đây là nhà của bác sĩ Lâm?
- A… - Oanh Oanh.
- Đi xem thử một chút, nếu như bác sĩ Lâm ở nhà hoặc là ở bệnh viện, thì quay về.
- Vậy Bạch Hồ thì sao?
- Tuổi tác của cô ta vẫn còn ở đó, không sao đâu.
- Vâng, ông chủ.
Oanh Oanh cực kì nghiêm túc mà cất lấy thẻ địa chỉ, sau đó đi tới cửa, đứng lại, lại nghiêng người sang, nói:
- Ông chủ, anh thực sự chắc chắn là để cho tôi đi tìm cô ấy sao ông chủ?
- Em còn có thể ăn cô ấy à?
- Không có nha, thật ra thì tôi thật muốn tìm cô ấy học tập một chút.
- Học tập?
Châu Trạch có chút buồn cười nói:
- Em muốn theo nghề bác sĩ sao? Tôi đã nói với em rồi nha, khuyên người học y, trời đánh thánh đâm.
- Nghề này thật ra thì không có gì.
- Không phải là học y nha, tôi là muốn học cô ấy ăn mặc như thế nào, bởi vì tôi cảm thấy cô ấy mang tất chân rất đẹp mắt.
Châu Trạch lắc đầu một cái, cười nói:
- Thật ra thì cũng chỉ như vậy thôi.
- Tôi đi đây, ông chủ.
- Ừm, đi đi.
Châu Trạch đi tới cái ghế bên cạnh, ngồi xuống, đây là ghế kỹ thuật để chơi game, trước đó khi sửa đổi tiệm net đã giữ lại cái ghế này, ngày hôm nay, ngồi vào cái ghế này thật sự có chút nóng, Châu Trạch lại là một ông chủ thích lạnh không thích nóng, ngồi một lúc cũng đứng lên ngay, lại đi tới mép giường.
Trời đã tối rồi, tối nay không có trăng.
Gió có chút lớn, nhìn có vẻ là trời sắp mưa.
Châu Trạch bỗng nhiên nheo lại mắt lại một chút.
Anh hít một hơi.
Lại ngửi lại ống tay áo của mình một chút.
Mùi cá.
Dường như lại tới rồi.
Ông chủ Châu cười.
Kìm lòng không đặng duỗi tay sờ soạng chiếc nhẫn thanh đồng trên nón áp út bàn tay trái của mình.
Bây giờ trong chiếc nhẫn còn có một con sông đấy:
- Thật đúng là chỉ sợ người không tới, ngoan ngoãn, chờ đó.
...
- Nếu người sống bị bệnh, phải uống thuốc, hoa màu bị bệnh như thế này, cũng phải dùng thuốc.
- Lúc trước bà bà thường nói với tôi, thật ra thì việc trồng hoa màu này thực sự giống như đang nuôi một đứa trẻ lớn lên vậy, anh thật lòng đối xử với nó bao nhiêu, nó sẽ hồi đáp lại bạn bấy nhiêu.
- Đừng sợ, vấn đề không lớn, đánh thuốc này xuống nha, anh lại tĩnh dưỡng thêm vài ngày nữa, là đã có thể khôi phục được rồi.
- Từ trên xuống dưới toàn bộ tiệm sách, bàn về sức khôi phục, anh nói anh đứng thứ hai, ai dám giành vị trí thứ nhất chứ? Cô gái da đen vừa đánh thuốc trừ sâu cho Deadpool, vừa giống như một bà mẹ già an ủi đứa con của mình ngoan ngoãn đi tiêm và uống thuốc.
Deadpool mặt mỉm cười, vẫn ở trong đất như trước, ở trên mặt bên trái của anh ấy còn có một mảng dấu vết màu đen lớn, đây là dấu vết để lại khi vảy cá rơi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận