Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1116: Cùng ăn! (2)

Oanh Oanh mang Châu Trạch vào bên trong sân vận động Olympic, đặt ông chủ nằm yên ở trên bậc thang, bởi vì cái sân vận động Olympic này vẫn còn chưa xây dựng xong, cho nên vẫn chưa sắp xếp ghế nhựa.
Nhưng thật may mắn là nơi này có tầm nhìn bao quát, không cần lo lắng sẽ bị đánh lén.
Hứa Thanh Lãng lập tức bắt đầu bố trí trận pháp lần nữa.
Deadpool nhắm mắt, cây dây leo lại lần nữa bắt đầu lan tràn.
Lão Trương nằm dựa vào vách tường, trong tay kẹp một điếu thuốc, sắc mặt trắng bệch.
Tất cả mọi người rất mệt mỏi, nhưng mọi người biết rõ, tất cả mọi chuyện trước đó, đều là cố gắng vì bữa ăn hiện tại của ông chủ!
Chuyện trước mắt.
Mới thật sự là mấu chốt!
Oanh Oanh đứng ở bên cạnh, có chút lo lắng nhìn ông chủ nhà mình, trên mặt lớp xi măng bên cạnh ông chủ, đã ngưng kết ra một tầng băng sương, nhiệt độ ở khu vực này, cũng đã thấp hơn những nơi khác mười mấy độ rồi.
- Yên tâm đi, không có việc gì đâu.
Luật sư An an ủi.
- Không phải là ăn một con heo thôi sao.
Nói xong.
Luật sư An sắp xếp nhiệm vụ cho đám người xung quanh, ngay sau đó lập tức mang theo Canh Thần ở sau lưng mình sân banh, trở lại quảng trường ở bên ngoài lúc trước.
Có vài chuyện, có thể để cho Canh Thần đoán, nhưng không thể để cho anh ta trực tiếp biết rõ chân tướng.
Anh ta quá cứng nhắc rồi, rất ưa thích chơi trò cống hiến.
Cho nên có một vài chuyện, luật sư An không dám để cho anh ta thực sự biết rõ.

- Ùng ục… ùng ục… ùng ục…
Châu Trạch từ nước biển phía dưới nổi lên.
Anh mở mắt ra.
Nhìn thấy một khối lục địa đang trôi nổi lơ lửng ở trước mặt mình.
Mảnh lục địa rất nhỏ.
Có lẽ cũng chỉ lớn khoảng chừng một cái sân banh thôi.
Khối lục địa này hoàn toàn do bạch cốt chất đống mà thành.
Ở bên trên tầng tầng lớp lớp xương trắng chất đống.
Có một tòa Vương Tọa toàn thân trong suốt.
Châu Trạch leo lên trên đống xương trắng.
Ngẩng đầu nhìn lên trên.
Cảm thấy nếu trèo lên nữa thì quá mệt rồi, dứt khoát lập tức ngồi xuống ngay tại chỗ, lười nhúc nhích nữa.
Vừa ngồi xuống không được bao lâu.
Trong biển.
Bỗng nhiên một cơn sóng thần nổi lên.
Giống như có người đang thổi gió ở bên dưới, đang khuấy động nên trận phong vân này!
Biển động cuồn cuộn, khí thế kia, quả thực cực kì đáng sợ.
Chẳng qua là bất luận phía dưới U Minh Chi Hải lăn lộn ra sao hay có goày vò như thế nào.
Mảnh lục địa hòa toàn do xương trắng ngưng tụ mà thành này, vẫn bất động nhưu trước!
Châu Trạch có chút hứng thú, một tay vuốt ve một cái đầu lâu nhẵn nhụi ở bên cạnh mình, cái tay còn lại thì sờ vào trong túi của mình, sờ thấy trống không, có chút bất mãn nói:
- Biến ra một gói thuốc lá đi, sắp chết rồi!
- Grào! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Dưới mặt biển.
Truyền đến một tiếng gầm thét kinh khủng.
Ngay sau đó.
Một cái đầu heo to lớn không gì sánh bằng chậm rãi từ dưới mặt nước nổi lên!
Cái này.
Mới là hình tượng của Hào Trư thật sự!
Một cái đầu heo.
Lớn như một ngọn núi!
Không trách được những những năm tháng địa ngục hỗn loạn đó, nó có thể hoành hành một trận ở địa ngục.
Châu Trạch sờ sờ cằm của chính mình, cái kích thước này, có lẽ cũng có thể tranh được vị trí lớn số một với Đế Thính của Địa Tàng Vương Bồ Tát nha, nhưng Đế Thính đó lớn đến mức nào chứ, nằm xuống, là đã trực tiếp hóa thành dãy núi.
Trước mắt cái này, còn chỉ là một đầu thôi, hơn nữa, dáng người của nó, chắc cũng là rất khả quan.
- Là chính anh nuốt tôi vào, tôi đây, sẽ để cho cơ thể này của anh trở thành phần thịt mới ở dưới quần của bổn tọa!
Tiếng nói mà cái đầu heo phát ra gần như đã đạt thành một loại hô ứng với sấm chớp ở trên bầu trời.
Cảm giác ngôn xuất pháp tùy*. (lời vừa ra, hành động cũng nối tiếp theo đó)
Thật sự là rất kinh khủng!
Lúc trước Châu Trạch đã từng thấy Godzilla hoặc là những hải quái gì đó trong phim thảm họa, so với con heo ở trước mắt này thì chúng đáng yêu giống như thiếu nữ mặc đồ lolita đang ngượng ngùng vậy.
Chẳng qua là.
Trận “nói chuyện giật gân” này của Hào Trư.
Vẫn chưa có được hiệu quả gì cả.
Châu Trạch chẳng qua là chỉ vẫy vẫy tay.
Tỏ ý bản thân đã biết rồi.
Nhưng sau đó Châu Trạch ngẩng đầu lên.
Nói với vị trí bên trên tầng tầng lớp lớp xương trắng kia:
- Thiết hàm hàm, đi ra tiếp nhận công việc đi, có người nói muốn đoạt xá anh.
Biểu cảm của cái đầu heo lớn kia bỗng nhiên hơi khựng lại.
Thiết hàm hàm là ai ?
Trong trí nhớ nó, có nhân vật mạnh mẽ khủng bố gì đó tên Thiết hàm hàm sao?
Sau đó.
Đôi mắt đỏ sậm đáng sợ kia bắt đầu quét nhìn hoàn cảnh chung quanh.
Lại có một loại cảm giác quen thuộc.
Tại sao sâu bên trong linh hồn của người này, lại là cái bộ dạng này?
Nơi này, tại sao quen thuộc như vậy, tại sao, tại sao?
Lúc này.
Một người đàn ông có gương mặt giống y như đúc với Châu Trạch – người đang đứng ở đây, anh ấy để trần nửa người trên, từng bước từng bước, chậm rãi từ trên bậc thang bạch cốt bước xuống.
Tóc của anh ta là màu đen, phiêu lãng theo gió, trước ngực, tràn đầy phù văn cổ xưa đang vận chuyển xoay tròn.
Sự xuất hiện của anh ấy.
Dường như kéo theo một đoạn thời gian.
Thuộc về thời man hoang.
Thuộc về thời kì thượng cổ!
- Da
- Da
- Da
Tiếng bước chân.
Giống như từng đòn búa tạ nặng nề kinh khủng.
Hung hăng đập vào sâu trong linh hồn của đầu heo.
Cái đầu heo lớn này, vào lúc này lại không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng lên, chỉ có thể bị động vùi đầu của mình xuống từng chút từng chút một!
Nó muốn phản kháng.
Nhưng trong lúc vô tình.
Chính nó cũng phát hiện mỗi nỗi sợ hãi không tên.
Bản thân lại không có dũng khí đi phản kháng!
Châu Trạch nằm nghiêng trên mặt đất.
Ở trong tầm mắt của anh.
Xuất hiện bóng lưng của một người đàn ông.
Người đàn ông tiếp tục đi về phía trước.
Đi tới sát rìa của lục địa bạc cốt.
Một mình anh ấy.
Đối mặt với cái đầu heo to lớn như ngọn núi này.
Nhưng so về mặt khí thế.
Nhưng bóng lưng nho nhỏ đó, đã hoàn toàn giây sát đối phương!
Mễ Lạp Chi Châu An dám cùng Hạo Nguyệt tranh huy!
Nhưng lúc anh ta mở miệng.
Hào Trư chỉ cảm giác linh hồn bên trong cơ thể mình đang truyền tới từng trận nổ vang.
Vào lúc này, linh hồn của nó lại xuất hiện khuynh hướng hoàn toàn tan rã!
Đáng chết.
Linh hồn này.
Rốt cuộc là linh hồn của ai!
- Nghe… nói… mày… muốn… đoạt… xá… tao…
Bạn cần đăng nhập để bình luận