Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1107: Quân đoàn tiệm sách (1)

Lúc này Châu Trạch có chút do dự, một phần anh muốn thử để cho lão đạo mang cái vị đang ngồi trong xe kia đi hóng gió một chút, xem thử một chút xem sẽ có hiệu quả như thế nào, xem thử mạng của lão đảo có thể tiếp tục cứng nữa được hay không?
Mặt khác, anh lại lo lắng lỡ như lần này lão đạo không vượt qua được, ngược lại, lại vì vậy mà xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, vậy lựa chọn trước đó của mình, cũng có chút quá không chịu trách nhiệm rồi.
Một nguyên nhân quan trọng nhất, vẫn là thứ ở bên trong cơ thể đang ở trong chiếc xe trước mắt kia, Châu Trạch anh, nhất định phải có được, thiết hàm hàm bên trong cơ thể còn đang kêu gào đòi ăn đó.
- Lên xe đi, đến một chỗ nào đó trống trải một chút, tất cả mọi người lên xe.
Châu Trạch ngồi vào trong xe của lão đạo, lão đạo nửa tình nửa mê ngồi vào vị trí lái xe.
Cứ như vậy, hai vị trí ở hàng trước đã bị nhét đầy.
Luật sư An theo thói quen đi tới phía sau mở cửa xe ra, nhìn cô gái với ánh mắt vô hồn đang ngồi ở hàng ghế sau một chút.
Ừm…
- Ông chủ, tôi ngồi phía xe sau.
Nói xong, luật sư An đóng cửa sau của xe lại, lui về phía sau.
Anh ta cũng không dám đường hoàng ngồi ở phía sau với cô gái kia, trời mới biết khi nào thì cô ta sẽ nổ nữa!
- Ông chủ, đi đâu đây? Tôi đang muốn đưa...
Lão đạo đang nói, lại không nói hết, ánh mắt bắt đầu thông qua gương chiếu hậu mà cô gái đang ngồi ở sau lưng.
Hai năm qua cũng đã trải qua sóng gió ở tiệm sách, lão đạo cũng coi như đã luyện được kinh nghiệm, vào lúc này, rốt cuộc ông ta cũng đã nghĩ thông suốt, đám người ông chủ bày ra trận địa đón địch như vậy, là để, chính là vì cô gái hiện đang ngồi ở đằng sau kia.
Hít thở sâu.
Hít thở sâu.
Lão đạo đang không ngừng sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình.
Vào giờ phút này.
Ông ta thực sự rất muốn giống như luật sư An, mượn cớ đi chiếc xe sau, nhưng lúc này bản thân đã ngồi vào chỗ của tài xế rồi, chẳng lẽ nói lại để cho ông chủ xuống xe đi vòng qua ngồi vào vị trí lái xe?
- Đến… sân vận động Olympic ở ngoại ô.
Châu Trạch phân phó nói.
- Được ông chủ.
Lão đạo chạy xe.
Cứ đi thẳng được một lúc, lão đạo cảm giác hai tay của mình có chút nóng, trên tay lái, tất cả đều là mồ hôi ở trong lòng bàn tay cqủa ông ta.
Mẹ nó chứ.
Còn không biết là chở người bệnh hay là chở bom hẹn giờ nữa.
Sân vận động Olympic mới ở ngoại ô Thông Thành, vẫn còn trong giai đoạn đang xây dựng, bởi vì nguyên nhân hết năm, nơi này vẫn còn chưa bắt đầu làm việc lại, ở bên ngoài cũng tương đối trống trải, không có nhà dân gì đó cũng không có bao nhiêu hơi người gì đó.
Xe lái đến quảng trường ở trước sân vận động Olympic mới xây dựng được một nửa.
Châu Trạch mở cửa xe ra, xuống xe, lão đạo cũng vội vàng đẩy cửa xe ra, lảo đảo một chút gần như muốn ngã ra đất, sau đó dùng cả tay cả chân lập tực chạy ra xa một khoảng, không dám ở lại chỗ này thêm thêm giây phút nào nữa.
Những người khác của tiệm sách cũng lái xe đi theo, dừng xe ở phía xa, mọi người đều xuống.
Luật sư An ôm đứa trẻ sơ sinh tới bên cạnh Châu Trạch.
Cô gái kia vẫn đờ đẫn ngồi ở trong xe, không đi xuống.
- Cô ta như thế là đã xảy ra chuyện gì vậy? - Luật sư An hỏi.
- Hẳn là đã xảy ra vấn đề, lúc cô ta cùng chúng tôi cùng nhau từ trên hoàng tuyền lộ giết ra ngoài, bị đánh cho bị thương, linh hồn vốn đã suy yếu nên xuất hiện sơ hở, hơn nữa không biết nguyên nhân gì, dẫn tới phong ấn của cô ta cũng bị nứt ra, dưới sự trùng kích từ hai phía, ý thức của cô ta đã lâm vào trạng thái hỗn loạn.
- Thân thể kia, lúc này, lại càng giống như với xác chết biết đi hơn một chút, mà vị kia, đang ăn mòn linh hồn của cô ta, ý đồ đạt được quyền nắm giữ phong ấn cũng như bộ thân thể này trong tay.
- Vậy vì sao cô ta lại tìm tới chúng ta? - Luật sư An hỏi.
- Hẳn là cảm ứng được sự hiện diện của tôi đi, bây giờ cô ta mơ mơ hồ hồ, có ý thức của mình ở đó, cũng có ý thức vủa vị kia ở đó, theo bản năng muốn đến gần đồng loại của mình.
- Lúc trước tôi tới Thông Thành, cô ta thì ở thành phố bên cạnh, cô ta là người ở đó, muốn về thăm nhà một chút, nhưng hẳn là nửa đường xảy ra biến cố, cuối cùng tỉnh tỉnh mê mê bắt đầu tiếp cận tôi.
Châu Trạch vẫy vẫy tay với mọi người trong tiệm sách.
Nói:
- Chuẩn bị một chút, tôi không ra tay, các người làm đi.
Một con mồi tự mình đưa tới cửa như thế này, một đối tượng luyện tập tốt như vậy, đi đâu mà tìm được người thứ hai chứ?
Cho nên, không cố gắng tổ chức cách đối phó một chút, thật đúng là có lỗi với cơ hội này rồi.
Không phải là ông chủ Châu muốn lười biếng, mà là bởi vì bất luận là dùng ý thức chiến đấu và kinh nghiệm mà nửa gương mặt lưu lại hay là để cho doanh câu xuất thủ, nhiều lắm là cũng chỉ có thể xuất thủ được một lần hai lần, sau đó thân thể của anh sẽ chịu không nổi.
Sau đó anh cũng không thể nằm trên giường nửa tháng chuyện gì cũng không màn được đúng không?
Những đồ ăn giao hàng kia thì phải làm sao bây giờ?
- Đều đã chuẩn bị xong, sẵn sàng!
Luật sư An la lên, đồng thời, anh ta cởi áo sơ mi ở bên trong của mình ra, cột đứa trẻ sơ sinh vào sau lưng mình.
Bộ dạng này.
Nói dễ nghe một chút có chút giống với Thường Sơn Triệu Tử Long cứu A Đấu, nói khó nghe một chút, có chút giống như “tay phải một con gà, tay trái một con vịt, trên người còn đeo thêm một con búp bê mập…”
- Ha ha, vẫn thật không nghĩ tới, tôi cũng có ngày làm cha đó.
Cơ bản là luật sư An và Canh Thần không hợp nhau, lúc này cũng không nhịn được mà trêu chọc.
- Nếu như người phụ nữ của anh không chết mà nói, ngược lại thật sự có thể thỏa mãn anh đi.
Nghe đến đây.
Lúc này gương mặt của luật sư An trầm xuống.
Quát nhỏ:
- Còn nhắc đến cô ấy nữa, cẩn thận tôi trở mặt với anh.
- A, chính anh nói trước, tại sao tôi lại không thể nói? Trong vòng tuần sứ kia của chúng tôi, lúc trước có ai không biết An Bất Khởi anh thế nhưng lại nổi tiếng là tức giận vì hồng nhan, vì một cô gái đã chết đến mức linh hồn cũng không còn nữa, lại không tiếc chủ động dấn thân vào trong dòng nước xoáy chính biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận