Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 259: Dưới mộ có người!

Nếu như bọn họ tự ý đào ra, đào chỗ ấy lên, khiến bộ thân thể tàn khuyết ấy giật mình tỉnh giấc lần thứ hai, lại nghĩ tới tràng diện cuối cùng mà ngay cả thân thể kia của mình cũng bắt đầu không cách nào khống chế nổi trong mộng, Châu Trạch đã cảm thấy lạnh cả tim.
Điểm chết người là.
Từ một mức độ nào đó đến nói, người kia chính là mình.
Đến cuối cùng.
Nếu quả thật gặp phải điều gì ngoài ý muốn, khoản nợ này rất có thể còn sẽ bị tính lên đầu mình.
Cũng không phải Châu Trạch sợ gánh trách nhiệm, nhưng nếu vì bản thân mình trước kia trở nên điên rồ mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trong lòng Châu Trạch chắc chắn sẽ băn khoăn.
Di động vang lên vào đúng lúc này, là Hứa Thanh Lãng gọi điện thoại tới, Châu Trạch nhận điện thoại:
- Chuyện gì?
- Ah, quên nói cho cậu, em gái họ Đường kia mới tới, lão đạo đã theo cô ấy tới cục cảnh sát, trước khi lão đạo đi có nói khi nào cậu tỉnh thì gọi điện cho lão.
Đường Thi ở nơi này?
Châu Trạch kinh hỉ.
Châu Trạch lập tức cúp điện thoại, vừa lái xe vừa bấm số điện thoại của lão đạo.
- Alo, ông chủ, có chuyện gì vậy? Bên phía cảnh sát còn đang đào bới đây.
Bên phía lão đạo có vẻ khá ầm ĩ, cảm giác tương đối giống với tiếng động khi Trương Yến Phong gọi điện thoại cho mình lúc trước. Hiển nhiên hiện tại lão đạo đang ở ngay khu thi công.
- Gọi Đường Thi nghe máy. - Châu Trạch hô lên.
- Đọc thơ? - Lão đạo che lỗ tai còn lại của bản thân mình, hiển nhiên, ở chỗ lão tạp âm quá lớn, không nghe rõ.
Lúc này, đầu bên kia điện thoại di động của lão đạo vang lên tiếng gì đó, ngay sau đó, giọng nói của một người phụ nữ truyền đến:
- Là tôi.
Hẳn là sau khi Đường Thi biết Châu Trạch gọi điện thoại đến, không nói hai lời lập tức giành lấy di động từ trong tay lão đạo.
- Đừng cho bọn họ tiếp tục đào xuống, phía dưới có vấn đề!
Châu Trạch hô lên.
- Tôi biết rồi.
Đường Thi nói xong, cúp điện thoại.
Châu Trạch sửng sốt một chút, cô ấy thực sự nghe rõ sao?
Mặc kệ, Châu Trạch theo bản năng tăng tốc bắt đầu chạy thẳng về phía cục cảnh sát, cho dù có vi phạm luật lệ hay gì gì đó thì cũng có Hứa Thanh Lãng tới cục thuế nộp tiền phạt rồi. Nói cho cùng, đây vốn là xe của cậu ta mà.
Dọc theo đường đi, ngoại trừ việc phải dừng xe cho một đám thiếu nhi đang tổ chức mấy hoạt động “chào mừng ngày quốc tế thiếu nhi” băng qua đường, thời gian còn lại đa số là thông suốt, không hề gặp chuyện kẹt xe.
Dừng xe bên ngoài đường lớn trước cục cảnh sát, Châu Trạch nhanh chóng xuống xe, trực tiếp xông thẳng về phía đội thi công.
Hiện tại khu vực thi công rất an tĩnh, không hề có tiếng ầm ĩ anh nghe được khi trò chuyện qua điện thoại lúc trước, không ít nhân viên thi công đang ngồi dưới đất, ngẩn người và nói chuyện phiếm.
- Ông chủ, ở đây, ở đây!
Lão đạo là người nhìn thấy Châu Trạch đầu tiên, lập tức hô lên.
Châu Trạch đi tới, nhìn thấy Đường Thi ngồi trên bồn của một chậu hoa khá sạch sẽ.
Đường Thi đang ngồi đó lột kẹo sữa bỏ vào miệng, dường như cô ấy vẫn chưa thể bỏ được thói quen này.
Xa nhau đã gần nửa năm, một lần nữa gặp lại cô ấy, anh phát hiện cô ấy lại không thay đổi chút nào.
Đường Thi vừa nhai kẹo sữa vừa liếc qua Châu Trạch vội vội vàng vàng chạy tới, nói:
- Toàn bộ máy móc thi công đều đã bị tôi động tay động chân, trục trặc.
Nghe vậy, Châu Trạch thở dài một hơi nhẹ nhõm, lần này Đường Thi đã giúp anh một việc lớn. Bất kể thế nào, hiện tại chưa đào lên được là tốt nhất.
Điều đó cũng đồng nghĩa với chuyện đáng sợ nhất còn chưa phát sinh, tất cả, còn có chổ trống để vãn hồi.
- Phía dưới kia rất có thể là một trại tập trung, đúng không?
Đường Thi nhìn Châu Trạch hỏi, lúc trước cô ấy đã phân tích được tình huống này từ số đồ đào được bên dưới.
- Đúng, là sở nghiên cứu thực nghiệm cơ thể sống, giống với quân đội 731. - Châu Trạch trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Đường Thi cũng chẳng giật mình mấy, ngược lại cô ấy tiếp tục hỏi: - Vậy nguyên nhân anh muốn tôi không cho bọn họ đào nữa là gì?
- Vì sao cô lại muốn tới nơi này? - Châu Trạch không vội vã trả lời vấn đề phía trước.
- Là vì chính anh nằm mơ thấy địa ngục bị người gặp được, cô ấy phát hiện ra điểm dị thường của anh nên nói cho anh ta, anh ta lại nói với tôi, còn kêu tôi tới đây xem tình hình một chút, còn nói có thể trên người anh sẽ phát sinh một số chuyện gì đó.
Châu Trạch còn đang không ngừng phân tích nhiều người như vậy (1), rốt cuộc là đang ám chỉ ai.
(1) Ở Trung Quốc, khi gọi phụ nữ hay đàn ông đều dùng từ tā (gọi dễ hiểu là tā nam và tā nữ), thế nên từ anh, cô ấy, anh ta ở trên đều được phát âm là tā khiến Châu Trạch khó hiểu.
Đường Thi đã trực tiếp dùng bàn chân đang mang giày xăng-̣đan nhẹ nhàng đụng đụng vào bắp chân Châu Trạch, thúc giục nói:
- Anh còn chưa trả lời vấn đề phía trước của tôi.
Châu Trạch thở dài.
Chỉ chỉ công trường phía trước, nói:
- Tôi bị chôn ở phía dưới.
- ... ... - Đường Thi.
- ... ... - Lão đạo.
... ... ...
- Ông chủ, cậu quả thật là... Ha ha, sáng nay tôi mới lướt Weibo thấy một tin tức, nói rằng các một nhà khảo cổ học đã đào được một phần xương cốt được cho là phần mộ tổ tiên của chính mình.
Lão đạo ở bên cạnh nói.
- Mấy tiết mục hài giải trí đó mà lão cũng tin, từ mấy năm trước tôi đã xem tiết mục đó rồi. - Đường Thi nói thẳng.
- Ah. - Lão đạo nhún nhún vai, sau đó chỉ chỉ Châu Trạch: - Cô cũng không thể nói vừa rồi ông chủ chỉ đang đùa chúng ta chơi, làm trò hài với chúng ta đó chứ?
Đường Thi không nói thêm gì nữa, chỉ dùng ánh mắt mang theo ý cười nghiền ngẫm nhìn lướt qua Châu Trạch: - Trước đây tôi thật sự không nhìn ra lai lịch của anh lại lớn như vậy, kiếp trước đời trước… cũng không phải ai cũng có thể có, thường thường đó là thứ độc quyền của mấy nhân vật lớn.
- Hoặc đây vốn không phải kiếp trước của anh, mà nó chỉ là thân thể trước đây anh đã dùng qua?
Đường Thi dứt khoát đến gần Châu Trạch, đưa tay nhéo nhéo trên bả vai Châu Trạch, tiếp tục nói:
- Có thể đổi một lần, vì sao không thể đổi hai lần? Trước đó, lần đầu tiên là ngoài ý muốn, nhưng nếu thành công, cũng có nghĩa trước đây có thể anh đã từng thành công.
Lúc này, Trương Yến Phong cũng nhìn thấy Châu Trạch, đi về phía này.
- Máy móc bị trục trặc. - Trương Yến Phong nói thẳng.
- Ừm.
- May là sau khi anh gọi điện thoại cho tôi, tôi đã lập tức đi báo cáo với lãnh đạo, tôi nói phía dưới rất có thể là sở nghiên cứu thực nghiệm cơ thể người của quân Nhật, nếu tiếp tục mù quáng đào xuống rất có thể sẽ khiến khí độc bị tràn ra ngoài, gây nguy hiểm cho sự an toàn của cư dân phụ cận. Sau đó phía trên đã quyết định tạm dừng thi công, chờ các đội ngũ chuyên gia có liên quan của Bắc Kinh và Thượng Hải qua đây kiểm tra.
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn mà liếc nhìn Trương Yến Phong, nói: - Anh có thể nhịn được sao?
- Tôi là cảnh sát, tôi phải có trách nhiệm với sự an toàn tính mạng của quần chúng nhân dân.
Trương Yến Phong trả lời.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi lại Châu Trạch là Trương Yến Phong, đoán chừng có lẽ anh không thể nhịn được, lập tức khăng khăng bất chấp tất cả mà giục người tranh thủ thời gian đào sâu xuống.
Một thứ đã hành hạ bản thân mình hai mươi năm tạo thành tâm lý oán hận tới cỡ nào? Tuyệt đối không phải chỉ đơn giản nói buông là có thể buông xuống.
- Nói cách khác, chí ít cho đến ngày mai, nơi đây vẫn an toàn? - Châu Trạch xác nhận lại.
Trương Yến Phong gật đầu: - Ngày mai đội ngũ chuyên gia mới có thể tới đây.
Châu Trạch yên tâm.
Nhưng rất nhanh.
Anh lại biến sắc.
Bởi vì chỉ nghe "ken két" một tiếng,
Trương Yến Phong trực tiếp lấy còng ra còng vào tay Châu Trạch, đồng thời còn còng một phía còn lại lên trên tay của anh ta, một còng tay còng tay hai người lại với nhau.
- Đây là ý gì? - Châu Trạch chỉ vào còng tay nói.
- Tôi có thể nhịn được, anh cũng phải nhịn lại, đừng cho rằng tôi không rõ ràng lắm, chắc chắn là anh định đêm nay tìm cơ hội xuống phía dưới.
Xin lỗi, trách nhiệm của tôi là không cho phép thứ trong này xảy ra chút ngoài ý muốn nào, vì thế mặc dù hành động này của tôi có thể tính là không tuân thủ quy tắc, hạn chế tự do của anh. Đợi tới ngày mai khi đoàn đội chuyên gia tới đây tiếp quản nơi này, anh có thể tới cục cảnh sát trách cứ tôi, tôi nguyện ý tiếp nhận xử phạt.
Châu Trạch liếm môi một cái, cố nén ý định dùng móng tay của mình cắt đứt chiếc còng tay này, từ đó khiến tên cảnh sát Trương trước mắt kiến thức một chút xem lực lượng chân chính là thế nào.
Thế nhưng ngẫm lại, trên phương diện đạo đức và chức trách, đối phương thực sự đã làm tới mức không có gì đáng trách, thậm chí còn rất khiến người ta kính nể.
Ông chủ Châu vẫn quyết định lấy đức thu phục người.
Nói thẳng:
- Tin tưởng tôi, tôi rất quen thuộc với phía dưới.
Trương Yến Phong cười ha ha một tiếng.
Hiển nhiên là anh ta không tin.
- Tôi đã ở phía dưới tám mươi năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận