Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1105: Cái xác biết đi (1)

Đẩy mở cửa phòng bệnh, Phương Phương nhìn thấy Câu Tân nghiêng người nằm ở nơi đó, nhìn thấy cô ấy tiến vào, Câu Tân có chút bất đắc dĩ cười cười, nói:
- Tay có hơi trơn, cầm cái mâm mới làm nó rơi xuống.
- Ô kìa, không phải là tôi đã nói với anh rồi sao, nếu như anh có cần gì thì cứ nhấn vào cái chuông đó, muốn làm gì thì tôi sẽ đến làm giúp anh.
- Như vậy có vẻ không được tốt lắm.
- Khách khí gì chứ, ở nơi này, anh chính là Thượng Đế.
Phương Phương nhặt cái mâm lên, nói:
- Anh đợi một lát nữa nhé, ở bên cạnh mới có một người bị thương vừa tới, tôi xử lý cho cô ấy trước, sau đó sẽ cắt một dĩa trái cây tới cho anh.
- Cảm ơn.
- Nhìn anh đi, lại khách khí rồi.
Phương Phương cầm cái mâm đi ra ngoài.
Câu Tân nằm ở trên giường bệnh, hai chân của anh ta còn bó thạch cao, đang treo thật cao, vị trí ngực còn bị gãy xương, đang từ từ chờ đợi phục hồi.
Cũng may.
Hiện tại hai tay đã có thể miễn cương hoạt động, ở trước giường bệnh của anh có một cái TV thông minh, ở bên dưới cắm một cái PS4, Câu Tân cầm lấy một cái tay cầm trong tay.
Chơi game Bóng Đá PES PlayStation 2008 ở trên TV.
Bộ dạng hiện tại của anh ta, có chút giống với con khỉ nổi tiếng trong thí nghiệm về loài khỉ, trong thí nghiệm đó, một con khỉ được thả trong lồng, trên cái lồng thì có điện, chỉ cần con khỉ đụng phải cái lồng thì sẽ bị điện giật, bị điện giật nhiều lần, cho dù sau này được thả vào trong một cái lồng không có điện, con khỉ cũng không dám đụng vào cái lồng nữa.
Lúc Câu Tân phát hiện nếu như bản thân không nghĩ tới chuyện xuất viện mà nói, còn có thể tiếp tục trôi qua một cách an toàn, anh ta từ từ, cũng đã tạm thời chặt đứt ý nghĩ rời khỏi này.
Thật sự là bị chơi đến sợ.
Đã từng có tiên nhân an ủi chăm sóc mình.
Ban cho mình vận may cực kì lớn.
Bây giờ chỉ có thể nằm ở chỗ này, chậm rãi giết thời gian.
Rất nhàm chán, rất không nên?
Đương nhiên rồi!
Nhưng so với chuyện mỗi lần lúc muốn đi ra ngoài, cũng đều chạm phải gương mặt già nua kia, Câu Tân đã cảm thấy lúc này bản thân còn có thể nằm ở trên giường bệnh, là một chuyện tốt đẹp biết bao rồi, trời mới biết lần kế tiếp xuất viện, anh ta có còn mạng quay về đây nằm nữa hay khong.
Đá xong một trận bóng.
Câu Tân đá thua.
Không phải là do “máy tính” quá lợi hại.
Mà là cơ thể của anh ta đang không ngừng rùng mình từng cơn.
Lắc lắc vài lần mà cũng có chút không khống chế nổi nữa.
Ahhh.
Thật là kỳ quái.
Hết năm rồi mà, sao trời lại bỗng nhiên trở lạnh vậy chứ?
Rét tháng ba rồi sao?
Một lát sau, Phương Phương bưng một phần chè trôi nước đi vào, đặt ở tủ trên đầu giường của Câu Tân, thân thiết mà nói:
- Đồng chí, Tết Nguyên Tiêu vui vẻ!
- Cảm ơn.
- Vậy được, anh ăn trước đi, tôi đi ra ngoài kết toán sổ sách.
Phương Phương đi tới quầy ở trước tiệm thuốc.
Cô gái đứng ở trước quầy, trên đầu cô ta quấn một vòng vải thưa, cầm điện thoại di động trong tay, chuẩn bị thanh toán.
- Tổng cộng là 80 tệ.
Phương Phương mỉm cười nói, giá cả rất phải chăng rồi, đây cũng là nhờ phúc của vị Câu Tân ở bên trong kia, có anh ta ở đây bảo đảm tiệm thuốc dần dần có lãi, tiệm thuốc cũng không phải tính toán chi li ở những phương diện khác nữa rồi, dưới điều kiện tiên quyết là chuyện nằm trong khả năng, cũng có thể làm được một vài chuyện đống góp cho xã hội.
Bây giờ có rất nhiều người đến cửa mua thuốc, rất nhiều loại thuốc đều đã ổn định giá bán, thật đúng là hy sinh anh ta, ngàn vạn gia đình hạnh phúc mà.
Người phụ nữ đưa điện thoại di động tới.
Phương Phương lấy máy thanh toán tiền ra chuẩn bị quét nhận số tiền.
Nhưng ngay lúc đó lại ngây ngẩn.
Bởi vì màn hình của điện thoại trên tay cô gái này hoàn toàn vỡ rồi, không phải là cái loại chỉ có vết nứt nhàn nhạt đâu, mà căn bản là cái điện thoại di động này đã hoàn toàn bị hỏng rồi!
- Em gái à?
Phương Phương dè đặt nhìn cô gái ở trước mặt.
Thần kinh thô như cô ấy, lúc này rốt cuộc cũng đã phát hiện có chỗ không bình thường.
Người phụ nữ xoay người.
Đi ra ngoài.
Đây là muốn rời đi.
- Cái đó, ém gái à, cô không sao chứ? Có tổn thương đến não bộ không?
Phương Phương không để ý đến tám mươi tệ này, trên thực tế, bất luận là bác sĩ Lâm hay là phía bên tiệm thuốc cách vách, hai vị chủ, đều không quá để ý đối với doanh thu cụ thể của cái tiệm thuốc này.
Điều Phương Phương để ý là lỡ như đầu óc cô gái này xảy ra vấn đề gì đó, tính chất của chuyện này lại khác rồi, phải được chuyển đến bệnh viện lớn ở lân cận để khám một chút.
Cô gái vẫn còn đang đi ra ngoài, hoàn toàn không có chút phản ứng nào với giọng nói của Phương Phương.
Phương Phương duỗi tay nắm lấy cánh tay của cô gái, ân cần nói:
- Hay là đến bệnh viện lớn xem thử một chút đi, vết thương kia của cô, có khả năng...
- Phốc!
Vóc người như núi thịt của Phương Phương lại bị lực cánh tay sinh ra lúc cô gái đi bộ kéo ngã xuống đất.
- Ai da!
Phương Phương xòe bàn tay ra, một tay ôm eo của mình, đau đến mức kêu mấy tiếng.
Cô gái lại đi ra ngoài thêm mấy bước, sau đó.
Dừng bước.
Vải thưa vừa mới băng bó ở trên trán.
Bắt đầu “tưng tưng tưng tưng”
Giống như là có vật gì ở bên trong đang không ngừng đánh lên vậy.
Chỉ là bởi vì cô ta đưa lưng về phía Phương Phương, cho nên Phương Phương không nhìn thấy tình huống này.
- Em gái à, hay là đến bệnh viện lớn xem một chút đi, vấn đề trên đầu, cũng không thể không cẩn thận được nha.
Phương Phương đứng lên, vẫn đang tiếp tục khuyên nhủ cô gái này này.
Một số người bị chấn động đầu, có thể lúc ấy không có vấn đề gì, nhưng qua thêm tầm vài ngày, bỗng nhiên lại xảy ra vấn đề lớn, thậm chí đi đời nhà ma cũng có thể.
Não bộ, là vị trí quan trọng nhất đồng thời cũng là vị trí yếu ớt nhất ở trên cơ thể con người.
Nhưng mà.
Lúc này, da thịt trên trán cô gái đang từ từ nhô lên một cách đáng sợ, da mặt cũng vì vậy mà căng ra, dẫn đến cả khuôn mặt đều trở nên có chút đáng sợ.
Có thứ gì đó, ở bên trong cơ thể cô gái, mà cả người cô gái, nhìn qua thì giống như đang cực kì mê mang, giống như không có chút cảm giác nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận