Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1056: Ngủ (1)

- Ầm!
Châu Trạch một cước đạp bay Hoa Hồ Điêu, bay đến trước mặt thằng bé trai, bị thằng bé trai bắt được.
- Giao cho nhóc, giết rồi hầm thịt cũng được.
Thằng bé trai gật đầu một cái.
Trước đó, anh ta tự tiện làm chủ đánh gãy một chân của Hoa Hồ Điêu trước, thật ra thì cũng là một loại tư thế mong được tha thứ.
Chân, dưỡng lại một chút, còn có thể phục hồi như cũ, nhưng cái mạng này, ném đi rồi thì cho dù có tìm bao nhiêu cũng không tìm lại được nữa.
Châu Trạch luôn luôn thích ném những nhân tố không ổn định đi.
Anh luôn muốn ném những thứ mà mình cảm giác không an toàn qua cho người những người bên cạnh, giống như là ném một quả bom đi vậy.
Tỷ như lúc trước anh ném sách âm dương cho Hầu Tử làm đồ chơi vậy, cũng giống như hiện tại anh đá Hoa Hồ Điêu qua cho thằng bé trai chăn nuôi vậy.
Bỏ đi thì không nỡ, nhưng dùng thì lại lười dùng, sợ vướng tay mình.
Củ khoai lang bóng bỏng tay này, vẫn là để người trong nhà tiêu hóa đi.
- Đi thôi, đều đã kết thúc rồi.
Châu Trạch và Oanh Oanh đỡ lẫn nhau, đi vào bên trong đường hành lang.
Phía sau.
Thằng bé trai quấn cái đuôi của Hoa Hồ Điêu ở trên cổ mình, giống như là mang một cái khăn choàng lông chồn cho bản thân vậy, đồng thời, luật sư An cũng bị anh ta vác ở trên vai.
Đoàn người, sau khi rời khỏi nơi này cũng không có đợi ở trong cái đầm lầy này bao lâu, trực tiếp băng qua ngọn núi, đến nơi đậu xe bên kia thung lũng.
Bên trong xe bánh mì Ngũ Lăng Hồng Quang của luật sư An, chất đầy người, bên ngoài còn đặt mấy người, cũng may mệnh đều rất cứng, không có bị gió núi thổi đến chết rét.
Châu Trạch bất đắc dĩ thở dài.
Chỉ chỉ thằng bé trai ở sau lưng nói:
- Tìm chậu nước lạnh, tạt cho anh ta tỉnh đi.
- Để cho anh ta chuyển phát đống này đi trước đi.
- … - Luật sư An còn đang hôn mê.
...
Giày vò đến giày vò đi, sau khi xuống khỏi núi Thanh Thành vào ở trong khách sạn thì trời cũng đã sắp sáng rồi, sau khi vào phòng, Châu Trạch đi tắm, sau đó cũng không để ý ăn uống gì đó, trực tiếp nằm lên trên giường.
Oanh Oanh cũng dành thời gian tắm, lau khô thân thể xong, sau đó chui vào chăn, không có cô ấy, ông chủ không ngủ được.
Chờ đến buổi trưa ngày hôm sau.
Châu Trạch mới tỉnh ngủ.
Thành thật mà nói, hôm qua ngủ một giấc cũng không thoải mái, trong đầu luôn có một loại âm thanh “ong ong ong”, cũng không ngừng mơ thấy một ít cảnh tượng trong mộng.
Điều này cũng là do trí nhớ và kinh nghiệm đang chồng chéo lên nhau đi, cũng không biết được loại tình huống này cần phải kéo dài bao lâu, quả thật rất ảnh hưởng đến một người luôn coi trọng chất lượng giấc ngủ như anh.
Ông chủ Châu cũng có chút hối hận, bản thân tham chút tiện nghi này, ngày hôm qua trực tiếp để cho Thiết hàm hàm nuốt nửa gương mặt không phải là xong chuyện rồi sao.
Nhưng giờ lại đi phàn nàn về chuyện này, lại có chút cảm giác bản thân được tiện nghi mà còn ra vẻ.
Mở cửa sổ khách sạn ra.
Xa xa, là một mảnh rừng núi mênh mông sương mù, làm cho người ta có một loại cảm giác nghệ thuật tĩnh lặng và trường tồn.
Thành phố nhỏ nằm ở rìa Dung Thành này, ở một trình độ nhất định mà nói, đúng là một nơi đáng sống hơn ở Dung Thành.
Chỉ là rất nhiều rất nhiều người vẫn vì thứ gọi là cơ hội gì đó, thứ gọi là giáo dục con trẻ, thứ gọi là mặt mũi vân vân, tiếp tục gắng gượng nhét bản thân vào trong cái máy xay thịt người mang tên “thành phố lớn”, mỉm cười mà rơi lệ.
Ngày hôm qua, Thiết hàm hàm nói rằng anh ấy sẽ logout ngoại tuyến rồi, Châu Trạch cũng hoàn toàn không có chút xấu hổ mà hỏi.
Anh nha, rốt cuộc là thực sự không nhận biết Hạn Bạt hay là đang giả bộ?
Có lẽ.
Cả hai đều đúng đi.
Nhưng nếu bạn nói Thiết hàm hàm không cảm ứng được Hạn Bạt đến gần, vậy thì chắc là không có khả năng đi.
Chính anh có thể không phát giác ra được, luật sư An cũng không thể phát giác ra được, nhưng sao Thiết hàm hàm có thể không phát giác được chứ?
Chẳng qua là, Châu Trạch cũng không cảm thấy Hạn Bạt đáng thương bao nhiêu, anh cũng không có tư cách không có lập trường đi thương hại người khác, chuyện này giống như là trăm họ người dân Trung Hoa thời kì kháng Nhật lại đi thương hại cho trăm họ bên Đảo quốc đã trải qua cuộc sống thống khổ vậy.
Có bệnh sao?
Nếu như không phải cuối cùng Thiết hàm hàm vẫn ra tay, hiện tại Oanh Oanh cũng đã biến thành Hạn Bạt rồi.
Hô…
Hít một hơi thật sâu.
Lại nặng nề thở ra.
Chuyến đi đến Dung Thành lần này, coi như là đã kết thúc rồi.
Anh và Oanh Oanh đều thu được lợi ích cực lớn, nên tính là bội thu rồi.
Sau đó.
Ngược lại Châu Trạch cũng không gấp trở về.
Lần trước đến Dung Thành còn chưa đi chơi vui vẻ được.
Lần này ngược lại có thể đi chơi thật vui vẻ một chuyến.
Trải nghiệm một chút xem thành phố lấy nhàn nhã mà nổi tiếng này là như thế nào, xem thử có phù hợp với bản thân hay không.
- Ông chủ, anh đã tỉnh rồi sao.
Oanh Oanh ôm đầu, ngồi dậy từ trên giường, dường như cô ấy có hơi ngẩn ra, đôi mắt còn díu lại có vẻ mơ màng buồn ngủ lắm.
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn quay đầu lại, nhìn Oanh Oanh, hỏi:
- Cô ngủ dậy rồi?
- Sao? Ừm! Hả! ! ! A!
Oanh Oanh lại sợ hãi hô lên:
- Tôi lại ngủ thiếp đi!

Buổi trưa, ăn mì ở một tiệm mì bên ngoài, Oanh Oanh ngồi ở bên cạnh Châu Trạch, chống cằm.
Gương mặt người hầu gái đầy nghiêm túc, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì đó cực kì nghiêm túc vậy.
Thứ mà ông chủ Châu muốn ăn là soup đỏ*, ăn, nói như thế nào đây, sau khi đã quen với cơm của Hứa Thanh Lãng, thứ được làm bởi nhà hàng bên ngoài, chỉ có thể gọi là miễn cưỡng qua cửa.
(soup đỏ: một món ăn làm từ táo tàu, đậu phụ, thịt lợn, có tác dụng bổ máu)
Cũng may đoạn thời gian dựa vào giấm, dựa vào hạt tiêu, dựa vào nước mận chua để ăn cơm cũng đã qua, ngược lại không để ý nhiều như vậy, có thể ăn no bụng là được.
Để đũa xuống, nhấp một ngụm sữa đậu nành.
Nhìn Oanh Oanh đang ngẩn người trầm tư, Châu Trạch cười nói:
- Tự nhiên đờ người ra làm gì vậy chứ, không phải chỉ là ngủ thiếp đi một chút thôi sao, có cái gì quá không được đâu, đoán chừng qua một đoạn thời gian nữa, có thể cô còn muốn ăn cơm nữa đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận