Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 707: Ngu ngốc! (2)

Vì sao sự tình lại biến thành như vậy!
Bạch phu nhân không thể làm ra được một bước như vậy, nếu như bà ta có thể tính kế đến bước này, kể cả cục diện lúc này đều có thể sắp xếp và nhúng tay vào, vậy bà ta còn ở dương gian làm gì, đi thẳng đến địa ngục mà xưng vương xưng bá không được sao?
Thậm chí trực tiếp đi tìm Doanh Câu tính sổ cũng có thể!
... ...
- Uyển nhi... ... Uyển nhi... ...
Nghe ông chủ nhà mình gọi khuê danh của Bạch phu nhân, mặt của Oanh Oanh âm trầm đến có thể chảy ra nước.
Lời nói trước khi Bạch phu nhân mất hồn mất vía.
Lúc này lại chậm rãi hiện lên.
Buông di động xuống, Oanh Oanh không vội vã gọi điện thoại mà giơ tay mình lên, đâm thẳng vào chỗ ngực của ông chủ!
“Phập!”
Năm ngón tay lập tức đâm thẳng ngực ông chủ.
Cô bé ngăm đen ở bên cạnh thật sự nghẹn họng nhìn trân trối.
Đây rốt cuộc là tiết mục gì?
Cô biết được đôi chủ tớ này có quan hệ thân mật bao nhiêu.
Chẳng lẽ giờ phút này cô ấy cũng phản bội sao?
... ...
Phụt!
Châu Trạch quỳ thẳng xuống.
Chỗ ngực xuất hiện một cái lỗ màu đen.
Vô cùng thống khổ.
Còn Lý Tú Thành bị cột trên cây cột bằng đồng thau cũng thân thể run lên, chỗ lồng ngực của ông ta cũng xuất hiện một cái lỗ.
Nhưng mà, lớp màn ngăn cách màu đen này.
Vẫn không hề biến mất.
Thân thể của mình nhận lấy công kích?
Châu Trạch rõ ràng, nhất định là như vậy.
Anh đương nhiên không biết đây là do Oanh Oanh làm ra.
Giờ khắc này.
Ông chủ Châu càng hoảng.
... ...
Móng tay của Bạch Oanh Oanh đâm vào ngực Châu Trạch.
Lập tức ngẩng đầu.
Nói với bóng người đã tiêu tán hơn phân nửa ở sau quầy bar:
- Ông chủ đã xảy ra chuyện, giúp anh ấy một chút!
Giờ phút này Oanh Oanh chỉ có thể trông cậy vào đây.
Dù sao bóng dáng này, lúc trước đã giúp mình giải trừ khống chế của Bạch phu nhân đối với mình.
Bóng người đã tiêu tán hơn phân nửa như thoáng quay lại.
Một lần nữa hóa thành màn sương đen tiến vào chỗ bàn tay của Bạch Oanh Oanh.
Mà chỗ này, hiện giờ đã dán trên ngực Châu Trạch.
Oanh Oanh cảm giác lòng bàn tay mình nóng lên.
Lúc này trong lòng đầy chờ mong.
Chỉ cần anh ta ra tay.
Chắc sẽ không có vấn đề gì đi.
... ...
Châu Trạch cảm thấy ngực mình quặn đau một trận.
Ngay sau đó.
Một bóng dáng xuất hiện trước mặt mình.
Lúc người này xuất hiện.
Bóng đen khác ở bốn phía lập tức như nhìn thấy thiên địch.
Lập tức biến mất bốn phía không thấy gì nữa.
- Tên ngu ngốc cứng đầu, là anh sao?
- Má nó chứ.
- Tên ngu ngốc cứng đầu, anh đã tỉnh?
Châu Trạch kêu lên với bóng người.
Sao chuyện đã xảy ra hôm nay đều kỳ quái như vậy.
Tên ngu ngốc cứng đầu đã thức tỉnh sao?
Trong này, sẽ không có vấn đề chứ?
Nơi này là sân nhà của tên ngu ngốc cứng đầu, là ổ của anh, nếu như anh tỉnh, Trung Vương Thiên Vương gì đó đều là cặn bã.
Ai nghĩ đến.
Bóng người đột nhiên giơ tay lên.
Châu Trạch còn tưởng rằng tên ngu ngốc cứng đầu chào hỏi mình.
Kết quả.
“Bốp!”
Một cái tát đánh tới.
Ông chủ Châu mới vừa cảm thấy yên tâm một chút lại không hiểu ra làm sao bị đánh bay ra ngoài.
- Đê... ... tiện... ...
“... ...” Châu Trạch.
- Đê... ... tiện... ...
Bản chất của nhân loại, có thể lặp lại.
Bạch Oanh Oanh cho rằng tồn tại có liên quan với tên ngu ngốc cứng đầu, nhất định có thể đến giúp ông chủ nhà mình.
Cô là người thân cận với ông chủ nhà mình, biết rất nhiều chuyện còn rõ ràng hơn luật sư An.
Ví dụ như ông chủ nhà mình thay đổi thái độ đối với vị trong cơ thể.
Ngay từ đầu.
Ông chủ rất lo lắng, lo lắng có một ngày bản thân bị nuốt, triệt để mất đi bản thân, chẳng khác gì “Bị tự sát”.
Nhưng dần dần.
Oanh Oanh có thể cảm giác được quan hệ giữa ông chủ nhà mình và vị kia bắt đầu nhanh chóng chạy như điên về phương hướng “Không thể miêu tả”.
Nếu không phải Doanh Câu có tính cách là một thẳng nam rõ ràng.
Oanh Oanh còn cho rằng mình phải nhiều thêm một “Tình địch”.
Hơn nữa bàn về bối phận.
Còn là đại tổ tông của mình!
Vậy nào còn có thể lập quy củ tỏ vẻ bà lớn?
Ai dập đầu cho ai?
Nhưng mà.
Kể cả Oanh Oanh đều không dự đoán được.
Ban đầu khi Doanh Câu lưu lại đường lui cho mình, thật ra vốn không nghĩ lâu dài được như vậy.
Cũng là.
Lấy tính cách của Doanh Câu.
Nào sẽ phí đầu óc suy nghĩ chuyện lâu dài như vậy.
Khả năng khi đó anh nhìn thấu được Oanh Oanh khác biệt, dù sao thân thể Oanh Oanh này khi còn là Bạch phu nhân đã từng nuốt máu thịt của Lý Tú Thành, mà năm đó, Doanh Câu vẫn còn ở trong cơ thể của Lý Tú Thành, có thể nhìn ra điểm liên hệ ấy, cũng không phải không có khả năng.
Có lẽ.
Chỉ đơn thuần nhìn nữ cương thi này “A a a” với con cá mặn kia.
Lại tránh xa mình.
Tức đến.
Cố ý đưa cho món đồ nhỏ.
Tóm lại.
Nếu như so sánh việc này với nguyên tắc.
Thật sự có phần quá mức đơn giản.
Sau khi gây ra.
Chỉ có một câu nói giống nhau, một động tác giống nhau.
Sau khi ông chủ Châu bị đánh bay ra ngoài.
Cả người mê man.
Cho dù không hiểu ra làm sao bị kéo vào chỗ sâu trong linh hồn mình.
Cho dù xuất hiện lớp ngăn cách màu đen quỷ dị ngăn cản bản thân như vậy.
Nhưng anh cũng không dự đoán được.
Bóng dáng của Doanh Câu sẽ xuất hiện.
Hơn nữa đã lập tức cho mình một cái tát!
“Vù vù!”
Khi Châu Trạch rơi xuống.
Bản thân không rơi xuống đất.
Chính là cảm giác mình như rơi vào trong nước vậy.
Thế mà lại không ngừng rơi xuống, giống như vốn không có tận cùng.
Luôn luôn chìm xuống.
Chìm xuống.
Chìm xuống... ...
Đập vào mắt.
Không phải là bóng tối.
Là màu xanh thẳm.
Màu xanh thẳm kiểu tĩnh mịch.
Màu sắc, nếu đơn thuần nói như ùn ùn kéo đến, đều sẽ làm cho người ta có một cảm giác đè nén hít thở không thông.
Châu Trạch lúc này đang có cảm thụ như vậy.
Một cái tát của tên ngu ngốc cứng đầu.
Trực tiếp rút sạch khí thế lúc trước Châu Trạch đã cắn răng kiên trì.
Trước mắt.
Chính là rất mệt rất mệt.
Đuôi khóe mắt liếc nhìn chung quanh.
Châu Trạch phát hiện nơi này thế mà lại lơ lửng một đám người, ăn mặc khác nhau, tuổi tác khác nhau, diện mạo khác nhau, tất cả mọi người đều lặng yên đứng dưới đáy nước sâu này.
Mà chốn đi về của mình.
Cũng chính là đến nơi này sao?
Rất mệt, rất mệt mỏi, rất muốn buông bỏ tất cả giãy giụa, tùy tiện nghỉ ngơi.
Rất nhiều người cũng đã từng có trải qua giống vậy.
Bởi vì công việc quá mức bận rộn mà không nghỉ ngơi tốt, buổi sáng lăn qua lộn lại thức dậy trên giường, thật sự muốn buông tha cho bài vở buông bỏ công việc bỏ xuống tất cả ràng buộc nằm xuống ngủ một giấc trời đất u ám.
“Ục ục... ... ục ục... ...”
Bên người Châu Trạch xuất hiện bọt khí.
Đến cuối cùng.
Vẫn không cam tâm.
Hay không muốn nhận mệnh.
Lúc trước đấu với tên ngu ngốc cứng đầu không nhường chút nào.
Hiện giờ.
Tại sao kể cả chó đồng loại đều muốn leo lên trên đầu mình chứ?
Ông đây.
Còn chưa chết đâu!
“Vù!”
Một ánh sáng màu đỏ đâm xuyên qua biển sâu, bay nhanh đến bên người Châu Trạch, Châu Trạch giơ tay túm lấy nó, sáng rọi tiêu tán, lộ ra một chiếc bút lông mang phong cách cổ xưa.
- Thiếu chút nữa... ... quên... ... mất... ... mi... ...
Có thể do tất cả phát sinh quá mức dồn dập, chuyển biến cũng có phần ngoài dự đoán của mọi người, khiến Châu Trạch quá mức bất ngờ không kịp đề phòng, vốn không thể nghĩ tới nên ứng đối như thế nào.
Nhưng mà bây giờ.
Lại có chỗ dựa mới.
Sát bút.
Từng phong ấn Doanh Câu.
Châu Trạch cũng không tin.
Hôm nay bản thân không trị được đám chó sủa này!
Giơ cánh tay lên.
Sát bút bắt đầu di chuyển về phía trước, kéo theo thân mình của Châu Trạch cũng nổi lên theo.
Trong bóng tối ở phương hướng này đứng dày đặc người, những người này đều là chó giữ nhà qua nhiều thế hệ của Doanh Câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận