Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 450: Khuôn mặt thật của cá muối vương!

Sau khi bẻ gãy cánh tay Châu Trạch, Bạch Oanh Oanh càng há to miệng, trực tiếp cắn về phía cổ Châu Trạch, không chút do dự, cũng không có bất kỳ thương xót gì.
Châu Trạch phát ra một tiếng gầm nhẹ, tay kia vung vẫy.
Bạch Oanh Oanh có một loại sợ hãi theo bản năng đối với móng tay của Châu Trạch.
Lập tức, nửa người trên của cô ấy ngửa ra sau.
Đồng thời một cước đạp trúng Châu Trạch.
Châu Trạch bay rớt ra ngoài, té xuống đất.
Khi anh đứng dậy, thân thể lảo đảo, bởi vì cánh tay gãy nên không cách nào phát lực, đến cuối cùng, anh vẫn phải dựa vào tay trái chống đất chậm rãi bò lên.
Bạch Oanh Oanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Châu Trạch.
- Oanh Oanh...
Cục diện lúc này.
Nếu đổi lại thành những người khác bị nguyền rủa, mất đi thần trí, bản thân mình đã sớm bất chấp tất cả mà đi lên trực tiếp giết kẻ đó.
Nhưng đối mặt với Bạch Oanh Oanh thì.
Ông chủ Châu không hạ thủ được.
Bạch Oanh Oanh tiếp tục đi về phía trước.
Châu Trạch buông thõng một cánh tay.
Lặng lẽ nhìn Bạch Oanh Oanh không ngừng nhích lại gần mình, ngực càng không ngừng phập phồng.
- Cắt.
Trên cây ở ban công đối diện, luật sư An ngồi chồm hổm ở nơi này, ở trên vai anh ta còn có một con khỉ.
Hầu Tử liều mạng cầm lấy tóc của luật sư An, ra hiệu cho lão An mau ra tay hỗ trợ!
- Mày vội cái trứng gì, ông chủ này là kẻ thiếu giáo dục, rõ ràng lúc này anh ta còn chơi trò nhân từ nương tay, thật không chịu nổi anh ta.
- Người không biết còn tưởng anh ta đang quay một bộ phim tình cảm đây này.
- Anh đi mau, tôi không đi, anh đi mau, tôi không đi a a a a!
Hầu Tử không bỏ qua, tiếp tục nắm kéo quần áo luật sư An.
- Chớ nóng vội, tiếp tục xem thêm một lát, xem xem rốt cục anh ta có thể bị đánh chết hay không.
- Những người khác đều biết nỗ lực, chỉ có anh ta là chỉ biết ngồi trong tiệm sách uống cà phê xem báo chí.
- Ha ha.
- Người khác cá muối.
- Được xây dựng trên cơ sở bọn họ có thực lực, đó là lùi một bước trời cao biển rộng.
- Anh ta thì sao?
- Giống hệt như chính sách giúp mấy đối tượng nghèo khổ làm biếng thoát khỏi nghèo khó vậy.
- Làm hòa thượng một ngày thì phải gõ chuông một ngày.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T! ! !
Hiển nhiên Hầu Tử không muốn đi tự hỏi rốt cuộc luật sư An nói vậy là có ý gì.
Vẫn mạnh mẽ yêu cầu luật sư An đi cứu người.
- Mày có thể đừng thánh mẫu như thế được không?
Luật sư An ghét bỏ mà bắt lấy đầu con khỉ, xoa xoa: - Đời trước cũng vì mày thánh mẫu mới chết, vì sao đời này mày vẫn thánh mẫu như vậy?
- Nếu anh ta bị nữ cương thi giết ở chỗ này.
- Chết rồi, cùng lắm thì tao lại đổi một bến tàu khác.
Đúng vậy.
Cùng lắm thì tao lại đổi một bến tàu khác.
Cũng không phải luật sư An hai lòng, mà là vì anh ta đã nói cho Châu Trạch, gió sắp nổi lên, địa ngục sẽ bắt đầu biến hóa, ngay tiếp đó dương gian cũng không còn sóng êm biển lặng nữa.
Gió lớn sắp xuất hiện, thuyền nhỏ trên mặt biển nhất định sẽ bị lật úp, khó có thể tự bảo vệ mình, trừ phi có thể tranh thủ thời gian biến mình thành thuyền lớn, còn có thể chống đỡ một chút, ít nhất cũng có thể nắm giữ số mệnh bản thân trong lòng bàn tay.
Kết quả Châu Trạch vẫn như cũ, trong khi những con cá muối khác trong phòng sách đều bắt đầu trở nên chăm chỉ dưới tác động của anh ta, một mực vì trở nên mạnh mẽ mà nỗ lực.
Chỉ có ông chủ vẫn làm theo ý mình như trước.
Chim khôn biết chọn cây mà đậu.
An Bất Khởi anh ta cũng không phải không thể có tâm tư khác.
Lần này, sau khi nhận được tin tức, vì anh ta đang ở giữa điều hành, bản thân vốn đang ở trên xe, cho nên anh ta là người đầu tiên chạy tới. Nếu đổi lại Châu Trạch đang quyết đấu với những người khác, anh ta đã sớm xông lên theo.
Nhưng hiện tại biểu hiện này của Châu Trạch.
Khiến lão An hơi tâm lạnh.
- A, thành rồi, nữ cương thi lại có biến hóa. - Luật sư An đưa tay vuốt cằm: - Thú vị, chỉ là một đầu cương thi thông thường, mỗi ngày ngủ cùng anh ta, thế mà cô ấy lại có thể tiến hóa được dựa vào việc hấp thu khí tức do anh lộ ra. Còn anh?
Lúc này.
Tóc của Bạch Oanh Oanh bắt đầu chậm rãi lột xác thành màu trắng.
Cũng dài hơn trước kia rất nhiều.
Tóc bạc bay lượn.
Quả nhiên hình thành vẻ phong hoa tuyệt đại gai mắt.
Hơn nữa.
Móng tay Oanh Oanh cũng dài hơn so với trước kia, tuy rằng không dài tới khoa trương như "lưỡi hái" của Châu Trạch, nhưng nó đã dài hơn trước kia rất nhiều rồi.
Thậm chí trong phòng đã kết sương.
- Hí... ...
Bạch Oanh Oanh hít sâu một hơi.
Sau đó chậm rãi thở ra.
Phảng phất như trong lúc hít thở có tơ trắng lưu chuyển.
Có thể là vì từ trước đến nay Bạch Oanh Oanh vẫn ngủ chung với ông chủ, tích lũy tháng ngày.
Cũng có thể là vì sau khi bị nguyền rủa, nguyền rủa dung hợp với bổn nguyên cương thi xảy ra dị biến.
Nói chung là.
Khí tức của Bạch Oanh Oanh càng cường thịnh hơn rất nhiều so với trước kia.
Châu Trạch chậm rãi ngồi xuống.
Giống như hoàn toàn từ bỏ.
Ngồi trên mặt đất.
Xa xa, luật sư An trên thân cây nhíu nhíu mày.
Đây là.
Trực tiếp định từ bỏ sao?
Tình nguyện để bản thân mình bị giết cũng không muốn thương tổn tới người phụ nữ của mình?
Đkm.
Thật không nhìn ra.
Rõ ràng anh còn là một kẻ si tình như vậy?
Luật sư An phất phất tay: - Hết thuốc chữa, hết thuốc chữa, không phải nói trong cơ thể anh còn phong ấn một người cha sao, kêu cha anh ra giúp anh là được.
Đoán chừng vẫn không nỡ bỏ.
Sợ vị kia đi ra trực tiếp đánh chết cô ấy.
Đúng không?
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T! ! !
- Mày có phiền không, đm!
Luật sư An đứng lên, bắt lấy Hầu Tử.
- Nói trước, lần này tao nể mặt mũi khỉ của mày nên mới ra tay giúp anh ta một lần, lần này không để anh ta chết, sau đó tao sẽ trực tiếp trốn. Tên khốn này quá bùn nhão không dính tường, bản luật sư thực sự không hầu hạ nổi.
Chỉ là.
Khi luật sư An chuẩn bị nhảy xuống cây thì.
Thân hình của anh bỗng nhiên cứng đờ.
Lập tức ngẩng đầu.
Ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm bên trong.
- Không đúng...
... ...
Bạch Oanh Oanh đi về phía Châu Trạch, trên mặt cô ấy, ngoài vẻ lạnh nhạt ra vẫn chỉ có lạnh nhạt. Lúc này cô ấy đã sớm không nhận ra Châu Trạch, cũng không phải nữ bộc thích làm ấm giường giúp ông chủ, thích tắm giúp ông chủ.
Nhìn thoáng qua cánh tay phải rũ xuống.
Châu Trạch đưa tay trái ra.
Đặt ở trước mặt.
Nói khẽ:
- Cà phê.
Xa xa, vành tai luật sư An nhẹ nhàng giật giật.
Gì?
Cà phê?
Anh muốn dùng biện pháp này để kích thích ý thức của cô ấy?
Là tôi quá ngây thơ hay là sức tưởng tượng của anh quá phong phú?
Bạch Oanh Oanh giơ tay lên.
Lao đến.
Chẳng qua khoảng cách gần trong gang tấc vậy,
Vừa chạy nước rút đã tới trước mặt Châu Trạch.
Rất hiển nhiên.
Bạch Oanh Oanh không có chút do dự nào, cô ấy đã bị thao túng hoàn toàn, tâm thần cũng bị áp chế.
Vậy mà.
Đúng lúc này.
Đầu ngón tay Châu Trạch tản mát ra năm luồng sương mù màu đen, như từng chiếc xiềng xích thả ra ngoài.
- Rống!
- Rống!
Bạch Oanh Oanh cách Châu Trạch chỉ có khoảng cách không được nửa thước.
Thậm chí cả người cô ấy cũng đã bay lên trời.
Nhưng lúc này.
Hai luồng sương mù khóa cổ tay cô ấy.
Hai luồng sương mù khóa hai chân cô ấy.
Một luồng sương mù khóa cổ của cô ấy.
Cứ như vậy.
Thân hình cô ấy trực tiếp bị đứng khựng giữa không trung.
Châu Trạch im lặng ngồi ở chỗ kia.
Tay mở ra.
Dường như anh vẫn đang đợi cà phê của mình.
Khuôn mặt luật sư An nghiêm túc hẳn.
Không thấy vẻ trêu tức phía trước.
Mà nhưng vào lúc này.
Một đầu lưỡi dài bỗng nhiên nắm lấy chạc cây bên người anh ta, ngay sau đó, một bóng người nhỏ nhắn đã rơi xuống bên cạnh anh ta.
- An Bất Khởi, anh ở nơi này làm cái gì? Tình huống bên trong thế nào rồi?
Tiểu loli xuất hiện trên chạc cây.
Ngay sau đó.
Tiểu loli nhìn thấy tình huống trong phòng.
Đang chuẩn bị đi lên hỗ trợ.
Lại bị luật sư An bắt lấy.
- Anh làm gì vậy?
- Nhìn tiếp xem, không vội.
- Anh không vội nhưng tôi rất vội, tôi là quỷ sai dưới tay anh ấy, nếu như anh ấy chết rồi, rất có thể trước khi chết, anh ấy sẽ kéo tôi chết cùng!
Đúng là.
Năm quỷ sai tiểu loli đều chính thức nhận Châu Trạch là bộ đầu.
Sinh tử của bọn họ.
Thật ra chỉ nằm trong một ý niệm của Châu Trạch.
Luật sư An có thể toàn thân trở ra, chơi trò bàng quan, nhưng tiểu loli lại không thể làm thế được, cô ấy không thể lấy tánh mạng của mình ra làm trò đùa được.
- Tôi hỏi cô một vấn đề, anh ta có từng len lén tu luyện không?
- Cái gì?
- Anh ta không có thời gian, cũng không làm được, tôi vẫn luôn ở lại trong tiệm sách, anh ta chỉ thích nằm ở nơi đó phơi nắng uống cà phê, không thể có chuyện len lén tu luyện, anh ta không có thời gian, cũng không có cơ hội.
Luật sư An tự lẩm bẩm.
- Rống! ! !
Đúng lúc này.
Trong phòng đối diện lại truyền đến tiếng vang càng chói tai hơn.
Những hộ gia đình khác ở gần đó cũng tục lục dậy mở đèn, vậy mà bởi vì cương thi trong căn phòng kia tỏa ra khí tức quá nồng nặc, quỷ khí lành lạnh, hình thành một loại đặc thù khó hiểu.
Đối với đại đa số gia đình ở phụ cận, bọn họ chỉ nghe được tiếng như sét đánh, cũng không biết là thứ gì đang ầm ĩ.
Trước đây khi Châu Trạch đại chiến với yêu hầu trong bệnh viện, tạo ra nhiều động tĩnh như vậy nhưng đám người đang làm giải phẫu bên cạnh hoàn toàn không phát hiện, cũng là vì nguyên nhân này.
Âm Dương chia làm hai đường.
Người quỷ đều khác đường.
Đó không phải chỉ là nói suông.
Oanh Oanh bắt đầu giãy giụa.
Liều mạng giãy giụa.
Vậy mà.
Xiềng xích khói đen trên người cô ấy lại trở nên càng ngày càng dày nặng.
Châu Trạch chậm rãi ngẩng đầu.
Bàn tay anh lại chậm rãi ép xuống.
- Phù phù!
Dưới sự ràng buộc và áp bách của khói đen.
Oanh Oanh rơi trên mặt đất.
Trực tiếp quỳ sát xuống dưới.
Có thể nhìn ra được.
Cô ấy đang phản kháng rất kịch liệt.
Thế nhưng ở trước mặt Châu Trạch.
Trước mặt loại trói buộc và áp lực này.
Sự giãy giụa của cô ấy.
Có vẻ hơi tái nhợt vô lực.
- Thế nào... ... tại sao có thể như vậy... ...
Tiểu loli kinh hô.
- Hẳn nữ cương thi kia đã bị cảm nhiễm nguyền rủa, mất khống chế.
- Tôi không hỏi cái đó. - Tiểu loli lắc đầu: - Tôi muốn hỏi... ông chủ...
- Cho nên tôi mới hỏi cô, tôi chưa từng thấy anh ta tu luyện.
Luật sư An phát thệ.
Mỗi ngày anh ta chỉ nhìn thấy Châu Trạch rời giường, đi tới vị trí sofa gần cửa sổ nằm thẳng người.
Chờ nữ bộc bưng cà phê và báo chí qua.
Sau đó nằm nguyên một ngày.
Từ từ nhắm hai mắt lại như đang chợp mắt!
- Không, anh ấy có thể tu luyện. - Tiểu loli mở miệng nói.
- Cái gì?
- Tôi đã từng nói với anh, trong cơ thể anh ấy có phong ấn một tên rất khủng bố, trước đây tôi đã từng kiến nghị anh ấy thử trộm năng lực của tên kia.
- Sau đó thì sao?
- Tôi chỉ biết anh ấy đã từng trộm một lần, móng tay kia trở nên càng dài, càng sắc bén hơn, đó là do anh ấy trộm.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó tôi cũng không biết.
Luật sư An mở to hai mắt.
Ở trong đầu anh ta.
Càng không ngừng hiện ra hình ảnh mỗi sáng sớm Châu Trạch nằm trên ghế sofa thảnh thơi không lo lắng.
Lẽ nào...
- Nguyệt Nha và mấy người Trịnh Cường cũng tới, ở phía dưới. - Tiểu loli chỉ vào hai bóng người đang nhảy lên hành lang.
- Lâm Khả. - Luật sư An bỗng hô lên.
- Ừm? Làm sao vậy?
- Cô có nhớ khi cô đến trường, bình thường đám học sinh có thành tích tốt nhất trong lớp học thích nói gì nhất không?
- Bọn họ... - Lâm Khả nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: - Bọn họ thích nói mình còn chưa ôn được gì cả, mỗi ngày về nhà còn chơi game...
Ngay sau đó.
Rốt cục tiểu loli cũng hiểu được.
Nghiến răng nghiến lợi nói:
- Quả nhiên đàn ông đều là móng heo lớn gạt người! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận