Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 859: Thầy trò tình thâm! (1)

Từng luồng khí đen.
Bắt đầu dâng lên từ sau lưng lão già.
Thoạt nhìn cả người lão già đột nhiên già nua đi rất nhiều.
Nhưng mà.
Ít nhất trước mắt thấy được.
Lão già khôi phục lại bình thường hơn trước.
Lão già tỏ vẻ không dám tin.
Hơi mờ mịt nhìn mặt đất dưới chân.
Rù rì nói:
- Sao có khả năng, sao có khả năng, sao lại dẫn nhân vật lớn ra tay được chứ?
- Sao có thể, sao có thể, sao có thể sẽ như vậy?
Nhưng rất nhanh.
Thần sắc trên mặt lão già bị khí chất giống như chim ưng thay thế.
Khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị.
Ráng chống đỡ thẳng người lên.
Mặt nhìn về phía hiệu sách:
- Thật đáng tiếc, không thể chậm rãi chơi tiếp.
- Học trò ngoan của ta.
- Con nhớ sư phụ đi?
- Sư phụ cũng nhớ con muốn chết đó!
- Sư phụ.
- Đến rồi nhé!
Buổi sáng, Châu Trạch tỉnh lại, đi xuống lầu, theo lệ thường tắm rửa trước, rồi lại ngồi lên chỗ sofa gần cửa sổ quen thuộc của mình.
Oanh Oanh bưng cà phê lên, đưa tờ báo đã ủi ấm.
Mà lúc này, Hứa Thanh Lãng cũng đi từ trên lầu xuống.
- Bữa sáng muốn ăn gì?
- Tùy tiện đi, khẩu vị không tốt lắm.
- Vậy nấu tiểu hoành thánh.
- Ừm.
Hứa Thanh Lãng xoay người vào trong bếp.
Châu Trạch bưng cà phê lên.
Nhấp một ngụm.
“Bốp” một tiếng.
Vung tờ báo lên, vẫy xuống.
Giòn tai, dễ nghe.
Châu Trạch cho rằng đây là một trong những âm thanh tươi đẹp nhất trong cuộc sống.
Bên ngoài là mây đen áp thành như muốn vỡ.
Nhưng trong đầu.
Vẫn là cuộc sống yên ả thanh tịnh.
Giống như cuộc sống tốt đẹp của mình giống với quan tâm chuyện lớn quốc gia, vừa khoác lác một phen, tự do bàn luận thiên hạ, ngày hôm sau bạn vẫn dậy từ sớm tinh mơ đi chợ mua đồ ăn tươi mới giá rẻ.
Oanh Oanh ngồi đối diện Châu Trạch, trong tay cầm di động, giống như đang xem video clip gì đó.
Trong clip xuất hiện âm điệu thật đè nén thật âm trầm, mà Oanh Oanh xem lại “Phụt” một tiếng bật cười.
Châu Trạch tò mò buông báo xuống, hỏi:
- Đang xem cái gì vậy?
- Ma thuật đó, ông chủ, cảm thấy người xem phía dưới thật sự dễ phối hợp.
- Ma thuật?
Oanh Oanh xoay màn hình điện thoại về phía Châu Trạch, ấn nút phát lại.
Trong video là một bối cảnh sân khấu làm cho người ta rất quen thuộc, phong cách vẽ hơi dầu, mà khi giọng người dẫn chương trình vang lên, tất cả của tất cả đã rất có độ thừa nhận, sau này người dẫn chương trình dẫn tiểu phẩm nhà nhà đều biết.
- Đây là, chào xuân đi?
- Chào xuân?
Oanh Oanh có phần không rõ chân tướng.
Video clip bắt đầu tiếp tục, một người đàn ông đi đến chính giữa sân khấu, mang theo hai con cóc đặt trên mặt đất, sau đó hai chân người đàn ông dẫm lên người hai con cóc chỉ đeo tất.
- Các bạn khán giả thân ái, tiếp theo, khí công đại sư của chúng ta sẽ phát công, xin mọi người mỏi mắt mong chờ!
- U u u u u u... ... ...
Âm nhạc hơi giống với bối cảnh liêu trai vang lên.
Khiến cho người ta có một cảm giác huyễn hoặc khó hiểu.
Sau đó.
Miệng đại sư ngậm một ngụm nước.
Phun lên gạch đỏ trước mặt.
Gạch đỏ vỡ ra!
Người xem phía dưới cùng nhau nhiệt liệt vỗ tay, người dẫn chương trình liên tục thốt lên thán phục không thể tưởng tượng nổi!
Chờ đại sư lui về sau vài bước.
Màn ảnh đột nhiên tập trung vào hai con cóc lúc trước đã bị đại sư dẫm lên.
Hai con cóc lại vẫn có thể tiếp tục nhảy tưng tưng lên.
Khán giả lại một lần nữa kinh hô, điên cuồng vỗ tay!
Tiết mục sau đó, là tương tự với “Súc cốt công”, chui ra chui vào cái lồng, lồng khung kim loại có thể co giãn, nhưng cần sức mạnh phá ra, ban đầu kêu vài đứa bé quàng khăn quàng đỏ đi lên thí nghiệm, kết quả đều chui không lọt.
Chờ sau khi hai đại sư khí công trở ra, tốc độ rất nhanh, chui vào rồi chui ra, chui vào rồi lại chui ra.
Phối hợp với bối cảnh âm nhạc và tiếng kêu thán phục của người dẫn chương trình.
Tiết mục vẫn vô cùng nhiệt liệt, tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Lấy ánh mắt của người hiện đại đến xem, đây đơn giản là một tiết mục xiếc thật thông thường, nhưng vào năm đó lại có thể tiến dần từng bước, đội lấy danh hiệu đại sư.
- Ông chủ, ma thuật này thật nhàm chán, nhưng bối cảnh âm nhạc và giọng nói của người dẫn chương trình thật buồn cười.
- Ừm, trước kia, ma thuật không gọi là ma thuật, gọi là khí công.
- Khí công?
- Đúng, khí công, hoặc cũng có thể gọi là công năng đặc dị đi.
- Cho nên, ông chủ, người xem trong clip thật sự coi bọn họ như đại sư mà đối xử sao? Hơn nữa còn là kiểu đại sư thật thần kỳ như vậy?
- Ừm, phải.
- Người thời đại này đều ngốc như vậy sao.
Kể cả Oanh Oanh đến từ triều Thanh đều không tin thứ này.
- Người tin tưởng chỉ có một phần rất nhỏ.
Châu Trạch nói.
- Vậy phần lớn kia thì sao?
- Đang ở đó giả vờ mù quáng.
- Ăn điểm tâm đi, tán gẫu gì vậy?
Hứa Thanh Lãng đi từ trong phòng bếp ra.
Hoành thánh đã gói từ trước, làm một nồi nước rồi thả tiểu hoành thánh vào, sẽ nhanh chóng có thể ra nồi.
Hai giọt dầu vừng, một nhúm hành lá rau thơm thái nhỏ, thêm với lượng gia vị vừa phải.
Mùi vị kia, quả nhiên thật ngon.
Hứa Thanh Lãng bưng ba chén ra.
Châu Trạch đứng dậy, ngồi vào bên cạnh bàn, cầm lấy thìa, bắt đầu ăn.
Hứa Thanh Lãng ngồi xuống đối diện Châu Trạch, cũng ăn từng miếng.
- Vẫn không có tin tức sao.
Hứa Thanh Lãng hơi lo lắng nói.
Rõ ràng cách gần như vậy, nhưng địch ở trong tối ta ở ngoài sáng sẽ tạo thành cảm giác không an toàn, thật giày vò, quan trọng nhất là, một lần này sư phụ của anh dường như càng hiểu được đạo lý che giấu hơn lần trước.
Anh lại hy vọng vị sư phụ của anh có thể giống như lần trước, giết thẳng tới cửa, là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, nhưng cứ treo ngược như vậy xem như có ý tứ gì chứ?
- Tôi cảm thấy hiện giờ không nên lo lắng vấn đề này trước.
Châu Trạch cắn một cái hoành thánh, uống một ngụm canh, rút một tờ khăn giấy ra lau miệng.
- Làm sao vậy?
Hứa Thanh Lãng hỏi.
Châu Trạch chỉ vào chén thứ ba ở bên cạnh.
Một chén hoành thánh vẫn yên lặng đặt ở đó, Oanh Oanh không ăn, Hứa Thanh Lãng không phải chuẩn bị cho Oanh Oanh.
- Cậu không phát hiện ra, buổi sáng hôm nay hơi im ắng sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận