Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1525: Anh tìm nhầm người rồi! (3)

Người đàn ông tìm được một túi giấy thấm dầu từ bên dưới một gốc cây, từ bên trong lấy ra nhang đèn, bắt đầu đốt ở ngay nơi này, sau đó quỳ lạy.
- Đây là địa chỉ và thông tin của hai nhân viên quản lý đô thị mà hôm nay tôi vừa mới hỏi được, bây giờ tôi sẽ đốt cho ngài, cầu xin ngài làm chủ cho dân, minh oan cho dân!
Nói xong.
Người đàn ông dập đầu liên tiếp với bia mộ ở đối diện.
Biểu cảm thành khẩn nghiêm túc.
Giống như là người dân đang cầu xin Bao Thanh Thiên tại thế vậy.
Người đàn ông không phát hiện ra là.
Căn nhà phong cách phương tây phiên bản mini ở trước mặt anh ta – nơi mà trong lòng anh ta là một nơi tràn đầy thần bí vô cùng thần kì linh nghiệm kia.
Lúc này lại đang nhẹ nhàng lắc lư.
Dường như là cảm ứng được một luồng khí tức đáng sợ nên đang sợ hãi đến run lẩy bẩy vậy.
Người đàn ông tiếp tục quỳ lạy.
Châu Trạch cùng lão đạo đang càng ngày càng tiến đến gần, gần như là đã đứng ở ngay sau lưng người đàn ông.
Người đàn ông không phát hiện một chút nào, tiếp tục quỳ lạy.
Châu Trạch cũng ngồi xổm xuống, ở vị trí ngay bên cạnh người đàn ông, bởi vì nguyên nhân có sát khí bao bọc, cho nên người đàn ông vẫn không phát hiện ra.
Ông chủ Châu hơi hơi nghiêng người, nghiêng đầu, nhìn đến căn nhà phương tây hai tầng phiên bản mini ở trước mặt, nhẹ giọng nói:
- Tìm được rồi.
Trong căn nhà phương tây hai tầng mini bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai của phụ nữ:
- Không đúng, anh tìm nhầm người rồi!

Người đàn ông đang dập đầu kia nghe được giọng nói, hơi kinh ngạc mà nghiêng đầu qua nhìn về phía bên phải phía sau của mình, khi anh ta nhìn thấy Châu Trạch, lúc này đôi mắt trợn trừng, cả người bật ngửa về sau, ngã lên trên bờ ruộng.
Đây là bị dọa sợ không nhẹ, nếu như có bệnh tim mà nói, có lẽ sẽ trực tiếp thăng luôn đi.
- Ha ha.
Lão đạo trực tiếp tiến lên, một phát bắt được người này, nhanh chóng đè người đàn ông ở dưới người.
Nếu như để cho lão Trương dùng một chiêu này, hẳn là sẽ càng nước chảy mây trôi hơn, dù sao thì lão Trương mới là người chuyên nghiệp.
Nhưng tưởng tượng một chút, một ông lão hơn bảy mươi tuổi mắc bệnh ung thư mà lại có thể thực hiện được động tác này, thực sự là bạn không thể nào yêu cầu cao hơn được nữa đâu.
Châu Trạch không để ý đến người đàn ông, mà lại đưa tay muốn động vào kiến trúc mini kia, anh muốn biết, trong đó, rốt cuộc là đang ẩn giấu thứ gì.
Nhưng mà.
Đúng lúc này.
Từ bên trong kiến trúc này bỗng nhiên có một làn sương mù khói đỏ thoát ra.
Ngay từ đầu Châu Trạch căn bản là không thèm để ý tới, bởi vì coi như là bên trong làn khói mù này có độc đi, với thân phận của anh, chẳng lẽ còn có thể độc chết anh được hay sao?
Nhưng mà.
Dường như đối phương cũng biết được chuyện này.
Cho nên làn khói mù này không tiến về phía Châu Trạch, mà là trực tiếp xông về phía lão đạo.
Châu Trạch do dự một chút.
Nói thật.
Hắn thực sự muốn thí nghiệm xem thử một chút, lão đạo vừa mới “khởi tử hồi sinh”, có phải là lời chúc phúc vẫn còn đó hay không.
Nhưng lại sợ lỡ như chơi tới bến, khiến cho lão đạo trực tiếp bị độc chết ở ngay dưới mí mắt của chính mình, có lẽ chuyện cười đó sẽ lớn lắm đi.
Ngay sau đó.
Châu Trạch tạm dừng động tác trước đó, đầu ngón tay trái thả ra sát khí, trực tiếp phong tỏa ngăn cản làn khói mù này lại.
Cũng ngay trong một khoảnh khắc này.
Một luồng ánh sáng màu đỏ bay ra từ bên trong căn nhà mini, trong lúc đang bay ra, trong nháy mắt lại hóa ra thành mười luồng, bỏ chạy khắp bốn phương tám hướng!
Châu Trạch phản ứng rất nhanh, sát khí quay ngược trở về, trong khoảnh khắc đã bóp nghẹt bảy luồng ánh sáng đỏ trong đó, nhưng vẫn còn sót lại ba luồng đã chạy thoát.
Sau đó.
Làn khói mù màu đỏ tiêu tán.
Châu Trạch vỗ vỗ tay, sát khí quanh người cũng tiêu tán theo.
Mặc dù không biết được rốt cuộc đối phương là thứ gì, nhưng loại khí thế quả quyết như thế nào, quả thật khiến người ta kinh ngạc.
Đầu tiên là một chiêu vây Ngụy cứu Triệu, ngay sau đó không chút do dự dùng bí pháp trực tiếp tiêu hao bổn nguyên của bản thân để chạy thoát thân, nếu như chỉ trì hoãn một chút xíu hoặc là do dự một chút xíu, nó cũng không thể chạy thoát khỏi tay Châu Trạch rồi.
Đối với chuyện này, ngược lại Châu Trạch cũng không cảm thấy quá đáng tiếc, mà chỉ cúi đầu, tìm được mấy tờ giấy từ bên trong đống nhang đèn ở trước mặt.
Ở trên tờ giấy có ghi chép tên cùng địa chỉ của hai người đàn ông, cùng với một số thông tin linh tinh vụn vặt.
Ở trong ấn tượng của Châu Trạch, dường như loại phương thức hạ nguyền rủa hoặc là cầu xin quỷ thế này, hẳn là cần dùng đến ngày sinh tháng đẻ, công việc của người đàn ông trẻ tuổi này quả thực là tương đối cẩu thả, nhưng nhìn hành động trước đó của anh ta cùng với trạng thái hiện tại của con trai Tôn lão đầu, hằn đây không phải lần đầu tiên người này làm ra loại chuyện kiểu này.
- Các người là ai, các người muốn là gì chứ!
Người đàn ông trẻ tuổi mới vừa khôi phục tinh thần khỏi khiếp sợ, bắt đầu kêu gào.
Anh ta có thể cảm giác được nhiệt độ từ trên người lão đạo, nếu như là người, thì sẽ không còn sợ hãi như vậy nữa rồi.
- Anh đàng hoàng một chút cho tôi!
Lão đạo tiếp tục đè đối phương, đồng thời theo bản năng mà hơi gia tăng sức lực một chút.
Châu Trạch đi tới bên cạnh, ngồi xổm xuống, nhìn người đàn ông đang bị lão đạo đè ở dưới người này, chỉ chỉ ngôi mộ phần được xây thành hình dạng căn nhà ở sau lưng kia, hỏi:
- Mới vừa rồi, anh đang nói chuyện với ai đấy?
- Ai cần anh lo chứ, tôi viếng thăm mồ mả của ai cũng cần anh quan tâm à, anh là ai chứ, làm gì mà quản rộng như vậy chứ!
Người đàn ông cứng rắn gân cổ, trong đôi mắt mang theo một tia quyết liệt.
Châu Trạch đưa tay, bắt lấy vị trí cổ của đối phương, sau đó, ra sức.
- Ầm!
Mặt của người đàn ông trực tiếp tiếp xúc thân mật với mặt đất một lần, loại áp lực cùng với cảm giác va chạm đau đớn như thế này, cùng với sự thống khổ gần như tê liệt truyền tới từ vị trí cổ, khiến cho nước mắt nước mũi của anh ta đồng loạt tuôn trào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận