Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 416: Dục vọng, ác ma điên cuồng

- Này, tiểu Dung, chúng ta phải đi rồi, tiết thứ nhất buổi sáng là khóa của Mao Khái, chính là giảng viên thích điểm danh nhất đó.
- Không đi đâu, để cho mình ngủ thêm một hồi nữa đi. - Nữ sinh bọc kín trong chăn, trở mình, không có chút ý muốn xuống giường.
- Cậu đã bị đánh dấu cúp cua hai lần, nếu cậu lại bị đánh dấu một lần nữa, chắc chắn cuối kỳ cậu sẽ rớt môn này.
- Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu, mình nghe mấy đàn chị nói, giảng viên kia rất háo sắc, chờ khi thì cuối kỳ mình lại mời giảng viên ấy ăn một bữa cơm, như vậy là không sao rồi.
Nữ sinh tiếp tục ngủ.
Những nữ sinh khác trong ký túc xá thấy thế, cũng tự cầm bọc sách rời khỏi ký túc xá đi học.
Thông thường, trạng thái học tập tốt nhất là lúc vẫn còn duy trì thói quen học tập thời trung học phổ thông. Đợi khi trở thành sinh viên năm ba, trên cơ bản ai cũng trở nên lười biếng, việc trốn học gần như đã thành một chuyện rất bình thường.
Chờ lại qua hơn một giờ, nữ sinh đang nằm trên giường rốt cục cũng tỉnh lại, dụi dụi mắt, xuống giường.
Nữ sinh ấy không đánh răng cũng không rửa mặt, mà trước tiên lại đi soi gương xem lỗ chân lông của mình, sau đó lại xem mụn đầu đen của mình, sau đó nữ sinh lấy đồ trang điểm trên bàn của bạn, bôi trét, cô ấy bôi trét rất nhiều, dù sao đây cũng là đồ trang điểm của người khác, có trét nhiều cũng không đau lòng.
Trét trét một hồi, di động truyền đến tin nhắn. Nữ sinh đi qua cầm điện thoại di động lên, phát hiện là bạn trai của một người bạn cùng phòng gửi tin nhắn tới cho mình.
Khóe miệng cô ta lộ ra nụ cười mỉm, hăng hái dâng cao hàn huyên với người đàn ông kia, còn chụp lại một tấm ảnh, nói hiện tại bản thân mình có chút khó chịu. Đương nhiên cô ta không chụp mặt, dù sao cô ta cũng chưa gội đầu, cô ta chỉ chụp ảnh giường, thuận tiện chụp luôn cả đôi chân của mình vào.
Đối diện lập tức muốn mới cô ta đi ăn cơm, muốn cô ta quan tâm thân thể...
Cô ta ngáp một cái.
Ném di động qua một bên.
Lại lật mở ngăn tủ của những người bạn cùng phòng khác, lấy đồ đạc của các cô ấy ra dùng. Rất nhiều mỹ phẩm bảo dưỡng da các bạn cùng phòng nhịn ăn nhịn uống mua được, ngay cả bản thân bọn họ bình thường cũng luyến tiếc không nỡ dùng nhiều, thế nhưng cô ta lại không quan tâm, dùng sức thoa, giống hệt như đám con nít bôi phân ure lên mặt khi còn bé.
Một trận gió thổi tới.
Khiến cô ta sợ run cả người.
Cô ta hơi nghi hoặc một chút mà nhìn về phía cửa, phát hiện cửa đang đóng, cửa sổ cũng đang đóng, gió từ đâu tới?
Tìm quần áo thay, đã ba ngày cô ta chưa tắm, cũng lười tắm, bởi vì trong ký túc xá không có vòi sen, muốn tắm phải tới phòng tắm công cộng, khoảng cách hơi xa, cô ta chẳng muốn đi. Bình thường mỗi khi đi mướn phòng với các bạn nam, cô ta lại thuận tiện tắm ở đó luôn.
Chuẩn bị lấy mặt nạ dưỡng da xuống, cô ta đi tới bồn rửa mặt bên cạnh, nhìn về phía gương, tháo mặt nạ dưỡng da xuống.
Cô ta ngạc nhiên phát hiện nơi khóe mắt của mình xuất hiện một vết ban màu đen.
Cô ta nhíu nhíu mày, hình như lúc trước nó không có thì phải.
Tuy rằng vết đen này không lớn, nhưng vẫn khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu. Cô ta thử dùng sữa rửa mặt tẩy rửa, có phải vừa rồi dính phải thứ bẩn thỉu gì đó lên mặt không?
Đây là mặt nạ dưỡng da hàn quốc, nghe bạn cô ta nói người bạn ấy phải đi làm thêm một tháng mới có thể mua được, không phải nó có vấn đề gì đấy chứ?
Không phải tên ngu ngốc kia đã mua hàng giả về lừa bịp mình đấy chứ?
Cô ta bắt đầu xoa, nhưng càng xoa cô ta càng phát hiện hình như vết đen kia lan rộng ra.
Cô ta mở to hai mắt nhìn, càng thêm điên cuồng mà xoa, diện tích vết đen bắt đầu càng lúc càng lớn, cô ta hoảng sợ nhìn bản thân mình trong gương, càng thêm dụng sức xoa.
Xoa rồi lại xoa.
Lớn ra.
Càng xoa vết đen càng lớn.
Càng xoa vết đen càng nhiều.
Thậm chí cả hơn nửa gương mặt đều biến thành đen.
Cô ta thét chói tai.
Như phát điên lấy đủ loại mỹ phẩm dưỡng da của bạn cùng phòng ra, mặc kệ chúng có tác dụng hay không, cứ bôi tất cả lên trên mặt mình, sau đó liều mạng dùng nước rửa. Thấy không có tác dụng, cô ta dứt khoát lấy bàn chải đánh răng của mình ra bắt đầu chà mặt, bàn chải đánh răng cũng vô dụng. Cô ta cầm bàn chải bạn cùng phòng thường dùng để giặt đồ, chà lên mặt mình.
Da bị phá nát.
Máu tươi bắt đầu chảy xuống.
Nhưng cô ta lại cười hưng phấn.
Chà nát cái lớp da bẩn thỉu này đi
Hẳn sẽ có da non mọc ra đúng không?
Cô ta vừa cười to vừa tiếp tục dùng sức chà.
Chà.
Chà.
Chà... ...
... ... ...
- Này, có tới tiệm Internet không?
- Không đi, sắp tới giờ ăn cơm tối rồi.
- ĐM, từ giữa trưa đến hiện tại mày vẫn không ngừng ăn đồ ăn vặt, còn muốn ăn nữa sao?
- Ăn chứ, sao lại không ăn?
- Được rồi được rồi, vậy chúng tao đi đây.
- Đi thôi đi thôi, tao gọi thức ăn ngoài.
Sau khi đám bạn cùng phòng rời đi.
Anh ta vừa nhìn hoạt hình trong ipad vừa tiếp tục ăn khoai tây chiên. Cơm tối đã được anh ta dùng phần mềm gọi thức ăn ngoài đặt xong rồi, đoán chừng một lát sau sẽ được đưa tới.
Lúc này.
Ký túc xá bỗng nhiên cúp điện.
- Mẹ nó!
Anh ta tức giận gõ một cái lên bàn.
Buổi tối vào giờ này chính là giờ tự học buổi tối, thường sẽ mất điện từ bảy giờ đến chín giờ rưỡi, cho nên đám bạn cùng phòng của anh ta mới chọn đi tới tiệm Internet chơi game mà không phải ngồi trong ký túc xá chơi.
Anh ta rất bất đắc dĩ mà nằm trên giường, cầm lấy đồ uống bên cạnh uống.
Lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian.
Vì sao đồ ăn ngoài còn chưa được đưa đến?
Thật tức giận!
Khiến mình bị đói!
Lúc này.
Anh ta nhảy xuống giường, đã ăn hết đồ ăn vặt rồi nhưng thức ăn ngoài còn chưa tới, mà cái bụng thì đói tới phát điên, là cảm giác đói càng thêm khoa trương hơn ngày bình thường.
Anh ta tìm đồ ăn của đám bạn cùng phòng, lục được một ít thức ăn. Bạn bè trong ký túc xá có quan hệ tốt, hiện tại mình ăn đồ ăn của bọn họ, mai lại mời bọn họ đi ăn cũng không sao cả.
Thế nhưng nửa giờ sau, anh ta đã ăn hết đồ ăn của đám bạn cùng phòng rồi, nhưng vẫn cảm thấy đói như trước.
Thật đói.
Đói bụng đến muốn đau dạ dày.
Chết tiệt, vì sao đồ ăn ngoài còn chưa được đưa tới?
Bởi vì ký túc xá cúp điện, cho nên ánh sáng trong phòng trọ rất yếu ớt, chỉ có ánh sáng từ chiếc ipad tỏa ra. Anh ta ngồi bên giường, ánh mắt có chút tan rã.
Anh ta muốn rời khỏi ký túc xá, ra siêu thị mua đồ ăn, hoặc dứt khoát tới nhà hàng bên ngoài ăn cơm. Nhưng ngay khi anh quyết định mở cửa ký túc xá thì, anh ta lại phát hiện cửa ký túc xá đã bị khóa lại.
Anh ta dùng sức gõ cửa.
Dùng sức kêu gào.
Lại không người đáp lại anh ta.
Anh ta hô thật lâu cũng gõ thật lâu.
Anh ta càng đói hơn.
Anh ta ăn thử một số vật gì đó khác.
Tỷ như giấy.
Tỷ như dây lưng.
Nhưng đều ăn không trôi.
Thực sự ăn không vô nữa.
Anh ta đi uống nước.
Hy vọng uống nước có thể khiến mình no.
Nhưng càng uống cảm giác đói bụng lại càng mãnh liệt.
Anh ta lặng lẽ ngồi xổm trên sàn nhà.
Sau đó.
Ánh mắt anh ta rơi xuống trên tay mình.
Tay thật mập.
Thật thô... ...
... ... ...
Sáng sớm tươi đẹp.
Sau khi Lão Hứa làm xong bữa ăn lại tiếp tục về phòng tu luyện lá bùa, ngồi trung bình tấn của cậu ta.
Lão đạo lại đi ra ngoài mua chồn, còn phải mua thêm rắn nước, mấy thứ này tương đối khó tìm, dùng tiền là thứ hai, mấu chốt là có tiền cũng rất khó mua được.
Tiểu loli ngồi phía sau quầy bar cầm đũa bạc tiếp tục chơi đùa đầu lưỡi của mình, vừa chơi còn vừa dùng bút ghi chép gì đó, quả nhiên là người có khẩu kỹ tuyệt nhất phòng sách.
Deadpool ngồi trong góc.
Trước mặt anh ta có đặt một máy tính bảng.
Trong máy tính bảng đang mở Ninja.
Là luật sư An kêu anh ta xem nó.
Deadpool vừa nhìn vừa kết ấn theo người trong video, trong miệng bắt đầu không ngừng niệm tụng Nhật ngữ.
Lão Trương vừa cầm nước ô mai chua vừa cầm chiếc đũa, khó khăn đối phó với bữa sáng.
Anh ta nhìn Châu Trạch tràn đầy thoải mái mà hưởng thụ xong sữa đậu nành bánh quẩy, hơi kinh ngạc nói: - Sao anh có thể làm được?
- Nếm trải khổ đau được mới là người trên người.
Châu Trạch múc một bát canh gà cho lão Trương.
Sau đó ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ bản thân mình thích nhất.
Oanh Oanh bưng cà phê lên, báo chí đã được ủi phẳng.
Lại đổi hoa tươi trong bình hoa.
Một ngày cá muối.
Bắt đầu!
- An Bất Khởi đâu? - Châu Trạch hỏi.
Sáng sớm đã không thấy anh ta đâu.
- Anh ta nói bản thân phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn. Lúc đầu anh ta muốn gõ cửa gọi ông chủ cùng đi, nhưng bị tôi cự tuyệt, tôi muốn để ông chủ ngủ thêm một lát.
- Làm tốt lắm.
Châu Trạch đưa thay sờ sờ đầu Oanh Oanh.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên người.
Ông chủ Châu nghiêng thân thể nằm thật thoải mái.
Cầm tờ báo lên.
Tùy ý lật xem.
Trên báo chí đăng một số tin tức.
Có hai tin tức hấp dẫn sự chú ý của Châu Trạch.
Ngày một tin tức là hôm trước, trong đại học Thông Thành có hai sinh viên chết ngoài ý muốn.
Nhân viên nhà trường vốn định ngăn tin tức không để nó khuếch tán, nhưng thoáng cái chết hai người, thật sự rất khó đè ép được. Huống hồ hiện tại truyền thông phát triển như vậy, tất cả mọi người đều có bản năng làm phóng viên, chỉ trong chốc lát tin tức đã truyền rộng ra ngoài.
Chẳng qua trên báo chí chỉ có tin tức rất đơn giản, đoán chừng cụ thể chuyện đã xảy ra như thế nào, tòa soạn báo cũng không rõ ràng lắm.
- Ông chủ, trên Weibo đã truyền ầm lên rồi. - Oanh Oanh thấy Châu Trạch đang nhìn tin tức kia, đi tới nói.
- Cái gì truyền ầm lên rồi?
- Chinh là cô ta, nghe nói cô ta tự xé da mặt mình trong ký túc xá, khi bị phát hiện, cô ta nằm trên sàn nhà ký túc xá, trên mặt đầy máu tươi, không có một miếng thịt nào lành lặn, chết rất thảm.
- Người đàn ông này, nghe nói anh ta cắn thịt trên người mình xuống ăn.
- Đây cũng quá bậy đi à nha? - Châu Trạch cười cười.
- Trên Weibo, bạn cùng phòng của bọn họ bàn tán ầm ĩ, có người nói sau khi cảnh sát phong tỏa nơi này, pháp y cũng cảm thấy ăn không tiêu với thảm trạng hiện trường.
- Được rồi được rồi, đã biết.
Châu Trạch không coi đó là chuyện đáng kể gì.
Trường học ấy mà.
Chết một vài học sinh cũng rất bình thường, đồng thời chết hai… ừm, xác suất hơi thấp, nhưng cũng không phải không thể lý giải.
Về phần mấy tin đồn bậy bạ đang lan truyền kia, Châu Trạch không tin.
Rất nhiều người khi truyền tin tức, thường thêm mắm thêm muối theo bản năng để nhận được cảm giác thỏa mãn và quan tâm, loại chuyện thu hút con mắt người này chưa bao giờ thiếu trên Weibo.
- Hình như tin tức ấy không phải gải đâu. - Trương Yến Phong còn đang vật lộn với bữa sáng xen vào nói.
- Làm sao vậy? - Châu Trạch nhìn về phía Trương Yến Phong.
- Anh xem cái này một chút đi. - Trương Yến Phong đưa điện thoại di động của mình cho Châu Trạch.
Đây là một nhóm Wechat cảnh sát.
Trong đám có người ban bố hình hiện trường.
Máu chảy đầm đìa.
Vô cùng thê thảm.
Xem ra đây là nhóm Wechat nội bộ của bót cảnh sát Thông Thành, mọi người đang giao lưu các loại vụ án trong nhóm.
- Thật sự? – Miệng Bạch Oanh Oanh biến thành hình chữ "0".
- Anh có ý kiến gì không? - Trương Yến Phong hỏi Châu Trạch.
Sắc mặt Châu Trạch ngưng trọng ấn vào màn hình, rời khỏi nhóm Wechat.
Phát hiện trên wechat treo nick Trương Yến Phong.
- Mã Wechat của anh còn có thể dùng sao?
- Chỉ cần tôi không phát ra động thái gì là được. Tôi đã hy sinh, mọi người sẽ không kick tôi ra khỏi nhóm.
- Lại nói, dường như vụ án này không giống với người làm ra, bên trong lộ ra rất nhiều điểm quỷ dị, hơn nữa chỉ trong một ngày mà phát sinh tới tận hai vụ án.
Trương Yến Phong nói.
- Không phải, hẳn đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, tạm thời để qua một bên. - Châu Trạch nói.
- Ách, vậy cái gì mới là việc lớn?
- Việc lớn chính là vì sao mã Wechat đời trước mà hiện tại anh còn có thể đăng nhập được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận