Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 449: Anh anh bùng nổ!

- Oanh Oanh.
- Ừm?
- Bỏ tay ra.
- Ah, ông chủ.
Oanh Oanh bĩu môi, đứng lên, một bộ không vui lắm.
- Ai dạy cho cô cái này? Là Lâm Khả sao?
Tiểu loli chết tiệt kia, rốt cuộc cô ấy đang dạy Oanh Oanh nhà mình thứ đồ gì!
- Không phải, là trên sách nói như vậy.
Châu Trạch nhất thời nghẹn lời.
Bỗng nhiên anh nghĩ đến bình thường Oanh Oanh vẫn cầm quyển


nữ bộc tự tu dưỡng


không buông.
Rốt cuộc quyển sách này đã dạy bọn nhỏ cái thứ gì vậy?
Châu Trạch rất muốn nghiêm trang giáo dục Oanh Oanh một chút.
Mình là loại ông chủ sẽ quy tắc ngầm cấp dưới sao?
Nhưng nghĩ lại, mỗi ngày bản thân mình để Oanh Oanh ngủ chung với mình, lại để Oanh Oanh tắm giúp mình...
Hình như dù là ông chủ quy tắc ngầm cấp dưới cũng không có quá phận như mình.
Được rồi, chuyện này cứ đặt qua một bên trước đi.
Hai tay Châu Trạch mở ra, bắt đầu tự hỏi.
Anh đang suy nghĩ.
Nếu như tối hôm qua lão đạo đã tới nhà vệ sinh này, lấy lá bùa ra, lão ta sẽ đặt ở đâu đây?
Lại thêm lúc đó hẳn lão đạo đã nằm trong trạng thái ngà ngà say, hẳn ý thức của lão không quá thanh tỉnh.
Hôm nay.
Chỉ có lấy ngựa chết làm ngựa sống.
Cho dù là tìm vận may cũng phải thử một chút.
Nhìn khắp bốn phía, nhà vệ sinh này, ở vị trí này có thể có nơi nào thích hợp để đặt đồ...
Ánh mắt Châu Trạch rơi vào trên nắp thùng nước.
Trên mặt đất quá bẩn, nơi khác cũng không thích hợp.
Dường như chỉ có bồn cầu với nắp thùng nước là tương đối thích hợp, hơn nữa khoảng cách cũng rất tiện.
Châu Trạch đưa tay đặt lên trên nắp thùng nước.
Phía trên.
Không có gì cả.
Nhưng khi tay Châu Trạch che ở phía trên thì.
Anh lại cảm giác được một loại cảm giác dính dính, hơn nữa nó còn mang theo cảm giác thô ráp.
Dường như khu vực này từng dùng để đốt nướng, xúc cảm nơi này khác với xúc cảm của nắp các thùng nước khác.
Đây là dị dạng mắt thường không thể nhìn ra, chỉ khi đưa tay vào sờ mó cảm nhận mới có thể phát hiện được.
Châu Trạch càng không ngừng vuốt ve.
Khu vực kia đại khái đã bị anh lục lọi rõ ràng.
Là một hình chữ nhật, hình chữ nhật góc cạnh rõ ràng.
Bản năng.
Trong đầu Châu Trạch xuất hiện lá bùa lão đạo thường xuyên lấy từ trong đũng quần ra.
Lá bùa.
Cũng có hình chữ nhật.
Nói cách khác.
Tối hôm qua khi lão đạo mơ mơ màng màng, lâm vào trạng thái ngà ngà say đi tới nơi này xì xì.
Lão đạo lấy lá bùa vẫn được giấu trong đũng quần ra.
Đặt lên nắp thùng nước.
Sau đó.
Lá bùa phát huy tác dụng trên nắp thùng nước này.
Đúng.
Là lá bùa thiêu đốt!
Lá bùa cảm ứng được thứ gì đó, hoặc tiếp xúc gần đến cái gì đó, cho nên mới nổi lên phản ứng!
Châu Trạch mím môi.
Lúc này.
Trong lòng Châu Trạch sinh ra một loại suy đoán.
Dựa theo cách nói của luật sư An, bản thể của vật nguyền rủa kia hẳn còn đang trong trạng thái ngủ say.
Lại liên tưởng một chút tới thể chất thu hút xui xẻo kỳ dị của lão đạo.
Thằng này đã tới đi vệ sinh thật.
Tiện tay dán lá bùa một chút.
Sau đó kích thích khiến vật kia thức tỉnh?
Lắc đầu.
Tạm thời ném thể chất của lão đạo qua một bên, không để ý tới.
Hai tay Châu Trạch đặt bên cạnh nắp thùng nước.
Hiện tại.
Đầu mối rất rõ ràng.
Vật nguyền rủa.
Hẳn là đang nằm ngay dưới nắp thùng nước!
- Ông chủ, để Oanh Oanh mở giúp ông chủ.
Nữ bộc trung thành lần thứ hai login, giải quyết mọi phiền não của ngài!
- Đừng!
Nhưng khi Châu Trạch ngăn cản thì đã muộn.
Oanh Oanh trực tiếp lật nắp thùng nước lên.
Gọn gàng mà linh hoạt tới tột đỉnh!
Mà lúc này.
Ở phía dưới nắp che, ngọc bội mặt em bé vốn bị dán băng keo nơi đó bỗng nhiên phát ra một vệt ánh sáng.
Như là mặt em bé.
Triển lộ ra dáng tươi cười,
Âm trầm quỷ dị.
Thân thể Oanh Oanh lảo đảo.
Chỉ cảm thấy một loại nguy cơ kéo tới.
Vì không liên lụy ông chủ.
Cô ấy lập tức cắn răng kéo nắp thùng nước trở về.
Sau đó ngã trên mặt đất.
- Oanh Oanh, Oanh Oanh, cô không sao chứ?
Châu Trạch lập tức ngồi xổm xuống.
- Ông chủ... đầu... đầu đau quá... - Oanh Oanh phồng môi, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía bồn cầu, nói: - Trong này, hình như... hình như có đồ vật.
- Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.
Châu Trạch dìu Bạch Oanh Oanh đứng lên, để cô ấy dựa vào tường ngồi xuống. Sau đó anh lấy di động ra, gửi tin nhắn trong nhóm Wechat, nói rằng bản thân đã tìm được vật nguyền rủa kia, kêu mọi người tụ tập tới đây.
Trước đó.
Sở dĩ Châu Trạch không thử mở nắp che của thùng nước kia ra kiểm tra, cũng vì phòng ngừa vạn nhất.
Dù sao thì.
Luật sư An cũng đã từng nhắc nhở.
Vật kia rất đáng sợ, như bệnh truyền nhiễm, trước khi mọi người chưa tụ tập lại thương lượng tìm ra kế hoạch đảm bảo nhất, cho dù tìm được nó cũng không thể đả thảo kinh xà.
Sau đó.
Nữ bộc nhà mình.
Tưởng bản thân mình không đủ sức.
Không thể đẩy nắp bồn nước ra.
Lúc này Châu Trạch vừa bực mình vừa buồn cười.
Ngồi xổm xuống.
Châm điếu thuốc.
Ánh mắt nhìn chằm chằm bồn cầu trong phòng vệ sinh phía trước.
Vì sao trong nhà ông lão đã chết đi kia lại có vật này?
Chẳng lẽ.
Ông lão này là tội phạm giết người, mỗi năm giết một người mai táng ở bờ sông sao?
Chờ đã.
Chờ đã.
Vì sao lão đạo lại quen biết ông lão phạm tội giết người ấy?
Còn được người ta mời đến uống rượu ăn cơm?
Còn dùng bồn cầu người ta nhà?
Dùng bồn cầu cũng thôi đi.
Còn dán lá bùa lên?
Đồng thời còn dán vào vị trí chính xác như vậy?
Trong lúc nhất thời Châu Trạch cảm thấy có chút đau răng.
Trước đó khi Trương Yến Phong quấn quít lấy anh gọi anh đi thăm dò án kiện, anh từ chối, kêu lão Trương đi tìm lão đạo.
Hơn nữa bản thân mình còn nói lão đạo là "ai dùng người nấy biết, vô cùng tốt".
Sự thực.
Quả nhiên là như vậy!
Hung thủ chân thật.
Nguyên nhân chân chính.
Thực tế.
Siêu tự nhiên.
Thể chất thu hút xui xẻo của lão đạo xuất hiện...
Rốt cuộc sao thằng này có thể sống tới bảy mươi mốt tuổi được?
Đúng lúc này.
Bạch Oanh Oanh đang ngồi bên cạnh Châu Trạch bỗng mở mắt ra, trong mắt cô ấy màu máu bắt đầu tràn ngập, răng nanh trong miệng cũng từ từ hiện ra rõ ràng.
Ngay sau đó.
Hai tay Oanh Oanh duỗi mạnh về phía trước, nhưng giữa đường lại để xuống, hai tay lần thứ hai rủ xuống, cô ấy lại nhắm hai mắt lại.
Châu Trạch bóp tắt thuốc lá đầu, nghiêng đầu qua nhìn thấy nữ bộc nhắm mắt, hỏi: - Vẫn rất khó chịu sao?
- Ông chủ... ...
Oanh Oanh cắn môi.
Như khóc như kể.
Như đang khắc chế cái gì đó.
- Làm sao vậy, Oanh Oanh?
- Ông chủ... ...
- Ừm, tôi ở đây.
- Ông chủ... ...
- Ở đây.
- Đâm tôi!
- ... ... - Châu Trạch.
- Nhanh đâm tôi!
- ... ... - Châu Trạch.
- Dùng sức đâm tôi!
- ... ... - Châu Trạch.
- Ông chủ, Oanh Oanh cảm thấy bản thân sắp không khống chế nổi chính mình rồi, nhanh dùng móng tay của ông chủ đâm tôi!
- Cô bị nguyền rủa?
Châu Trạch ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, anh vốn tưởng rằng Oanh Oanh không phải người bình thường, là thể chất cương thi, đương nhiên khả năng kháng lại nguyền rủa cũng sẽ càng mạnh hơn một chút. Nhưng không ngờ tới dường như chuyện này đang phát triển theo phạm vi khiến anh mất khống chế.
Cùng lúc đó.
Ngọc bội trong thùng nước của bồn cầu, dáng tươi cười trên ngọc bội mặt em bé cũng càng thêm đặc hơn, có thể nhìn thấy, trên ngọc bội đã xuất hiện vết rạn.
Ở chỗ sâu trong ngọc bội.
Như có một đám lửa đang thiêu đốt.
Phảng phất như có một tấm bùa giấy đang dùng sức lăn qua lăn lại bên trong.
Nước trong bồn đang bắt đầu sôi trào.
Cùng sôi trào.
Còn có màu đỏ như máu trong đôi mắt Oanh Oanh!
- Rống!
Oanh Oanh đưa mạnh tay ra, trực tiếp đâm về phía lồng ngực Châu Trạch.
Thân thể Châu Trạch theo bản năng nghiêng về phía sau, lăn một vòng trên mặt đất, tránh né công kích.
- Oanh Oanh!
Bạch Oanh Oanh lặng lẽ đứng lên, tóc dài của cô ấy phiêu tán, vị trí khóe mắt có màu xanh không ngừng khuếch tán ra, móng trên hai tay bắt đầu dài ra.
Dễ thấy nhất.
Là hai chiếc răng nanh của cô ấy.
Nổi lên mị hoặc và sát khí trí mạng!
- Khống chế được nó, đừng để nó khống chế!
Châu Trạch nhắc nhở.
- Cô làm được, khống chế nó, chờ lão An đến, chờ đám lão An chạy tới đây, chúng ta liền có thể giải quyết vấn đề!
Màu đỏ trong đôi mắt Bạch Oanh Oanh xuất hiện một tia ba động.
Nhưng rất nhanh.
Ba động bị san bằng.
Một gương mặt con nít.
Hiện lên trên trán Bạch Oanh Oanh.
Mặt em bé mang vẻ oán độc.
- Mày thì tính là thứ gì, mau cút xuống khỏi người cô ấy! - Châu Trạch quát lớn.
- Ông!
Thân hình Oanh Oanh từ từ biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó cô ấy xuất hiện trước mặt Châu Trạch.
Châu Trạch lần thứ hai né tránh, tránh né móng vuốt của Bạch Oanh Oanh, nhưng bả vai vẫn bị Bạch Oanh Oanh hung tợn cào.
- Rầm!
Châu Trạch phá vỡ cửa phía sau, ngã vào trong phòng, cả người còn trượt một khoảng thật dài trên gạch men sứ.
- Hí...
Đưa tay.
Lau máu nơi khóe miệng.
Châu Trạch chậm rãi đứng lên.
Bạch Oanh Oanh đi tới cửa, mái tóc dài rối tung của cô ấy bay múa, vào lúc này cô ấy như Tu La vừa leo ra khỏi địa ngục.
Vốn là nữ bộc đáng yêu thường anh anh anh với mình.
Vào lúc này.
Không hề có biểu tình đáng yêu nào nữa.
Ngoài lạnh lùng ra.
Vẫn là lạnh lùng.
- Oanh Oanh? Oanh Oanh?
Châu Trạch tiếp tục kêu lên.
Nói một lời không lương tâm.
Lão đạo xảy ra chuyện rồi.
Thì cứ xảy ra chuyện đi.
Dù sao thì lão già này không xảy ra chuyện ở nhà thì cũng là xảy ra chuyện trên đường.
Nhưng hiện tại Oanh Oanh biến thành bộ dạng này.
Thật sự khiến Châu Trạch luống cuống.
Tâm loạn như ma, vô cùng nóng nảy.
Oanh Oanh lần thứ hai lao đến, mở nanh vuốt của mình ra, mang đến gió lạnh khiếp người.
Châu Trạch theo bản năng vươn đôi móng tay dài ra.
Móng tay hai người quấn quít lấy nhau.
Ngay sau đó.
Châu Trạch tiến về phía trước một bước,
Móng tay lần thứ hai dài ra.
Năm móng tay trực tiếp chống lấy Bạch Oanh Oanh.
Sau đó móng của một tay khác lại định đâm vào cổ Bạch Oanh Oanh!
Vậy mà.
Ngay khi móng tay gần đâm rách da Bạch Oanh Oanh.
Châu Trạch thu lại tay.
Nhìn da thịt trơn truột trắng nõn nơi cổ.
Châu Trạch.
Không bỏ được.
Nhớ ngày đó, lần đầu tiên đối mặt với Bạch Oanh Oanh vừa thức tỉnh, Châu Trạch có thể sử dụng móng tay mình đánh Bạch Oanh Oanh phải quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ nhưng vẫn không đình chỉ.
Nhưng bây giờ.
Thực sự.
Không nỡ...
Cũng chính là một lát sững sờ này.
Bạch Oanh Oanh bắt được, nghiêng đầu qua, hé miệng, trực tiếp cắn về phía tay Châu Trạch.
- Răng rắc...
Một khối máu thịt bị Bạch Oanh Oanh trực tiếp cắn xuống.
Cảm giác đau đớn khủng bố truyền đến.
Châu Trạch lập tức tránh né.
Nhưng một bước sai.
Từng bước sai.
Nhất là trong khoảng thời gian này Bạch Oanh Oanh còn được luật sư An kiến nghị đi học triệt quyền đạo.
Khi Châu Trạch xoay người tránh né thì.
Cánh tay phải của mình cũng bị Bạch Oanh Oanh nắm lấy.
Vào lúc này, toàn bộ lực lượng đáng sợ của nữ cương thi hiển hiện.
Cô ấy không đi đối phó với tay của Châu Trạch, bởi vì nơi đó có móng tay khiến cô ấy cảm thấy khủng bố.
Hai tay cô ấy cầm lấy vị trí cánh tay Châu Trạch.
Ra sức uốn éo!
- Răng rắc... ...
Ông chủ Châu đau đến sắc mặt trắng bệch.
Anh biết.
Cánh tay của mình.
Đã gãy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận