Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 872: Cô là Vượng Tài sao! (1)

Cũng không phải vị bị giơ lên sẽ triệt để kết thúc.
Nếu như Châu Trạch có thể sử dụng tay hoặc hai chân của mình khóa lại cổ hoặc những vị trí khác ở nửa người trên của cảnh sát Trần, ngược lại còn có tiếp tục cứu vãn giằng co.
Nhưng cũng không biết vì sao.
Có lẽ là vì quá mệt mỏi.
Có lẽ là vì mấy lần giao phong trước đây, bộ thân thể này đã bị đổ nát không ít.
Ông chủ Châu không thể khóa lại cảnh sát Trần.
Ngược lại bị cảnh sát Trần hung tợn ném văng ra ngoài.
Ở không trung.
Thân hình Châu Trạch bỗng cứng rắn xoay chuyển.
Thay đổi phương hướng.
Trực tiếp phóng về phía ông lão với tốc độ cực nhanh!
Đây là muốn bắt giặc phải bắt vua trước!
Cảnh sát Trần thấy thế.
Nhanh chóng chạy tới.
Sắc mặt Hứa Thanh Lãng bỗng nhiên biến đổi, kinh hô:
- Không tốt!!!
Ngay lúc Châu Trạch cách ông lão chỉ còn năm mét.
Ông lão bỗng ngẩng đầu của mình lên.
Trong hốc mắt đã mất đi con mắt.
Đen thui một mảnh.
Lão nhếch miệng.
Nở nụ cười.
Lẩm bẩm nói:
- Thế nào, mới đến?
Trong khoảnh khắc.
Khu vực đã bị máu tươi bao trùm dưới chân ông lão.
Trong nháy mắt rõ ràng.
Một Phá Sát Trận Pháp đã sớm ẩn mình trong đó.
Là ông lão lấy máu tươi của mình lặng yên bố trí.
Chính là lấy bản thân như con mồi.
Chờ Châu Trạch "bắt giặc phải bắt vua trước"!
- Trận, mở!
Tất cả của Hứa Thanh Lãng đều do ông lão dạy.
Lão Hứa có tạo nghệ trận pháp rất cao, như vậy đương nhiên tạo nghệ trận pháp của sư phụ cậu ta cũng càng kinh khủng.
Từ cổ chí kim.
Vì đối phó với các tồn tại âm u như cương thi cùng với vong hồn.
Tổ tiên Phật Đạo hai nhà không biết đã nghiên cứu ra bao nhiêu trận pháp đặc biệt nhằm vào.
Châu Trạch mới vừa vào trong.
Một luồng lực kéo huyền ảo bộc phát với tư thái cực kỳ cuồng mãnh.
Sát khí trong cơ thể Châu Trạch càng bởi vậy mà bị trực tiếp xuyên thủng.
Trong lúc nhất thời.
Ý thức Châu Trạch thiên toàn địa chuyển!
Phía sau.
Mơ hồ cảm nhận được một luồng sát khí kinh khủng.
Châu Trạch không tiếp tục hướng về phía trước.
Mà dùng hết khí lực trong cơ thể đạp đất.
Mười móng tay vung về phía trước một cái.
Cứng rắn xé rách trận pháp.
Tránh ra phía bên ngoài, khó khăn lắm mới tránh được cảnh sát Trần vừa xông tới từ phía sau.
Nhưng mới vừa rời khỏi trận pháp.
Châu Trạch đã cảm thấy một trận vô lực.
"Phù phù" một tiếng.
Quỳ rạp trên mặt đất.
Ngực không ngừng phập phồng.
Màu trắng trong đôi mắt cũng bắt đầu chậm rãi rút đi, từ từ lộ ra con ngươi vốn có màu đen.
- Ha ha, ha ha ha ha... ... - Ông lão cười lớn: - Vẫn là ta thắng, ta thắng, ta thắng... ...
- Vèo!
Tiếng cười của ông lão im bặt mà dừng.
Bởi vì cảnh sát Trần đi tới bên cạnh lão.
Một tay bắt được thiên linh cái của lão.
Vặn vẹo.
Lôi kéo.
Kéo một cái.
Đầu.
Bị kéo đứt!
... ... ...
Cách tên thứ hai chỉ kém hai ngàn phiếu, hôm nay là nhân đôi phiếu hàng tháng ngày cuối cùng, cũng chính là chỉ kém một nghìn phiếu vé mà thôi,
Huynh đệ đám tỷ tỷ,
Giúp long,
Bắt anh cho phát nổ phát nổ phát nổ!!!
Lấy trước quay về thứ hai,
Sẽ từ từ mới vừa đệ nhất!
Chỉ thấy phía trước biến thành một tòa suối phun.
Lúc này, sau khi đầu của ông lão bị vặn xuống.
Thật rất giống một suối phun cỡ nhỏ.
Chỉ có điều, có thể là vì lúc trước lão đã chảy hơi bị nhiều máu.
Dẫn đến suối phun hiện tại cũng không điên cuồng dũng mãnh phun trào.
Mà chỉ như nước tiểu của tiểu hài đồng róc rách chảy ra.
"Bẹp" "Bẹp" "Bẹp" ...
Một dòng rồi lại một dòng.
Một đoạn rồi lại một đoạn.
Ồ một chút, huýt sáo một chút, bưu một chút.
Cảnh sát Trần đứng ngay bên cạnh lão, trong tay còn cầm đầu của lão.
Nếu như lúc này có nhà nhiếp ảnh chụp ảnh nơi này, tuyệt đối có thể bắt được hình ảnh tinh mỹ nhất.
Một nữ nhân thân thể trần truồng.
Một lão giả không đầu.
Tiên huyết.
Hắc ám.
Cộng thêm bối cảnh bệnh viện.
Mang theo một loại mỹ cảm khiến kẻ khác hít thở không thông.
Đúng vậy.
Chính như bản thân ông lão đã nói lúc trước.
Lão chỉ là một tên lưu manh sa cơ thất thế.
Cho dù có thể chịu giày vò hơn nữa.
Có thể nhảy nhót hơn nữa.
Thật ra vẫn có chênh lệch rất lớn rất lớn so với người ăn thịt.
Với tư cách là pháp thú tồn tại từ thời thượng cổ đến nay, sao Giải Trãi có thể dễ dàng bị người khống chế như vậy?
Trở thành con rối mặc cho ngươi giật dây?
Đế Thích chỉ cần ngẫu nhiên cảm ứng phía dưới một chút đã có thể trực tiếp cách không chặt đứt mấy tuyến của ông lão, khiến toàn bộ bố cục và tự tin của ông lão trước đó đều trôi theo dòng nước, không thể không bị ép biến thành loại chém giết nguyên thủy là mặt đối mặt này.
Giải Trãi có thể kém hơn Đế Thính sao?
Sao có thể dễ dàng bị người bố trí như vậy?
Dù nói thế nào đi nữa, nó cũng là tồn tại ở cùng một thời đại với doanh câu.
Thần thái trong đôi mắt cảnh sát Trần đang từ từ rút đi, chỉ có điều vào lúc này, trong tròng mắt của cô ấy vẫn mang theo phẫn nộ và không dám tin tưởng.
Chí ít hiện nay, đây là ánh mắt của ông lão.
- Ngươi lại dám lấy ta làm bè! Ngươi lại dám lấy ta làm bè!
Đầu lâu bị cảnh sát Trần chộp trong tay mở miệng, khàn khàn mà hô lên.
Lão rất phẫn nộ, lão rất không cam lòng!
Lão vốn nên là một dòng "thanh lưu" ở nhân gian, nhớ ngày đó khi lão tới phòng sách lần đầu tiên, dưới điều kiện tiên quyết là có mấy phân thân, gần như chỉ thiếu chút nữa đã có thể toàn diệt phòng sách!
Lão mạnh mẽ, lão ưu tú, bất kể lão có cực đoan tới mức nào, ích kỷ tới mức nào, ngươi cũng không thể mạt sát đặc chất khiến người kiêng kỵ của lão.
Nhưng đây vốn không phải một trò chơi công bằng.
Vốn cũng không phải một trận quyết đấu cùng cấp bậc.
Lần đầu tiên tới phòng sách.
Lão bị doanh câu đánh bại đấm chết.
Lần thứ hai đến, lão còn ưu tú hơn so với lần đầu tiên.
Kết quả đầu tiên là bị Đế Thính làm khó, sau đó lại bị Giải Trãi phản chế.
Đối thủ lão phải đối mặt.
Đúng là rất đáng sợ.
Cho dù lão có dùng sức nhảy lên, cũng không cách nào nhảy tới cùng một độ cao với những người này, thậm chí ngay cả ngón chân của bọn hắn lão cũng không bằng.
Ánh mắt cảnh sát Trần bắt đầu chậm rãi rút đi, thay vào đó là màu đỏ lạnh như băng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận