Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 403: Nhận chủ!

Một nam một nữ đè bản thân mình xuống, khắc chế linh hồn mình, dẫn đến thân thể mình cũng lâm vào một loại trạng thái cứng đờ, nhưng trong lòng ông chủ Châu lại không quá kinh hoảng hỗn loạn.
Cũng không phải Châu Trạch cương nghị bất khuất, dù đã cận kề cái chết vẫn không theo, mà là vì anh là nhìn ra, quả thật cây bút này rất thần bí, thần bí đến khiến mức có thể khiến ý thức trong cơ thể mình không tiếc tiêu hao lực lượng phản công mình, cũng phải cầm được nó.
Nhưng thứ cầm thú này đã đánh lừa bao nhiêu người?
Nó không thể trực tiếp giết chết bản thân mình, chỉ có thể thông qua phương pháp dụ dỗ và thôi miên, để bản thân mình phải trầm luân. Đến lúc đó, rốt cuộc là người có được bút hay là bút có được người, thực sự khó nói.
Nói ngắn lại, so với tiêu diệt kẻ địch, loại này muốn dùng thủ đoạn đánh vào tinh thần của kẻ địch, trái lại khiến ông chủ Châu dễ tiếp nhận hơn một chút.
Không biết bởi vì nguyên nhân gì, bỗng nhiên ngòi bút bắt đầu run rẩy, ngay tiếp theo, người đàn ông và người phụ nữ áp chế Châu Trạch cũng run rẩy theo.
Lúc trước bọn họ còn đang không ngừng mà "chiêu hàng", hô khẩu hiệu.
Hiện tại.
Khẩu hiệu như hộp băng.
Âm rung lặp lại.
Trở nên vô cùng quỷ dị.
Mà cây bút này lại như bị thứ nào đó kích thích. Rõ ràng lúc trước là nó đang tiến hành kích thích Châu Trạch, hiện tại xem ra, ngược lại là cây bút này trở nên càng thêm kích động.
Ngòi bút càng không ngừng run rẩy, ở vị trí đỉnh bút có mực nước màu đỏ như máu tươi không ngừng chảy xuống, thời gian dần qua nó bắt đầu bao trùm lồng ngực Châu Trạch.
Mực nước màu đỏ này rất nóng, như từng con từng con trùng nhỏ bé tới cực điểm, bắt đầu chủ động thấm vào thân thể Châu Trạch.
- Hí... ...
Châu Trạch đau đến hít sâu một hơi.
Kịch bản không đúng.
Không phải mày đã nói chỉ đánh vào tinh thần của tao sao?
Vì sao lại đổi lại?
Toàn bộ tiết tấu thay đổi, bắt đầu từ một câu "ngu ngốc" của Châu Trạch. Có thể nói, trước và sau khi hai chữ này được hô lên, hoàn toàn là hai phân giới bất đồng.
Tiếng khẩu hiệu biến mất.
Một nam một nữ cũng biến mất theo.
Nhưng hiện tại ông chủ Châu lại càng khó chịu hơn trước kia vô số lần.
Rõ ràng đã mất đi ràng buộc, rõ ràng đã không còn áp lực.
Nhưng loại cảm giác phảng phất như có hàng vạn hàng nghìn con kiến đang cắn xé trên người mình, đang bò loạn khắp nơi trên người mình.
Thật khiến người ta hận không thể kéo da thịt của mình xuống, sau đó hung tợn phun thuốc sát trùng vào bên trong.
- A a a! ! !
Tiếng kêu thống khổ trầm thấp áp lực từ trong cổ họng truyền đến.
Châu Trạch nằm trên đất, tứ chi không ngừng vặn vẹo, rất nhiều lần anh gần như không nhịn được muốn lấy móng tay của mình trực tiếp móc phần da thịt đã biến đỏ của mình đi.
Nhưng anh lại có chút do dự, chỉ là nháy mắt do dự này đã khiến Châu Trạch mất đi cơ hội "tráng sĩ chặt tay".
Bởi vì tốc độ mực nước lan tràn quá mức kinh người, nếu như ngay từ đầu chỉ là tráng sĩ chặt tay, hiện tại cần phải cạo xương liệu độc.
Thậm chí.
Ngay cả vị trí cằm dưới Châu Trạch cũng bị mực nước màu đỏ bao bọc.
Cảm giác hít thở không thông mãnh liệt kéo tới.
Châu Trạch bóp cổ họng của mình.
Rất khó chịu.
Nếu có cái sợi dây đang ghìm chặt anh, anh còn có thể dùng hai tay mình phản kháng một chút.
Nhưng hiện tại cái thứ lực lượng ấy đang nằm bên dưới da mình.
Mình phải làm thế nào mới được đây?
Thậm chí.
Mực nước màu vẫn đang không ngừng lan tràn. Mặt của Châu Trạch đã bắt đầu phiếm hồng, như diễn viên trước khi lên đài diễn thì phải trang điểm gương mặt vậy.
Đến cuối cùng.
Ngay cả đôi mắt Châu Trạch cũng bị mực nước đỏ nhuộm dần.
Trước mắt.
Triệt để trở thành màu máu.
Tầm mắt cũng theo đó mà mơ hồ.
... ... ...
Ông!
Ông!
Ông!
Ba tiếng rung động truyền đến.
Châu Trạch ngẩng đầu.
Phát hiện bản thân mình đang đứng trong một hồ nước.
Trong nước hồ tản ra mùi rượu gay mũi.
Mà ở bên ngoài hồ nước lại có từng hàng vỉ nướng, đồ nướng phía trên đang lật qua lật lại, đủ loại mỹ vị.
Xa xa.
Một đám oanh oanh yến yến đang nhảy múa.
Kỹ thuật nhảy tinh tế.
Câu hồn người.
Chỗ gần.
Đã có giai nhân chen chúc, lấy môi đỏ mọng làm ly rượu, lấy rượu dẫn độ.
Đây rõ ràng là Tửu Trì – Nhục Lâm!
Đây là do tên khốn nào tạo ra vậy?
Hết công kích tinh thần này lại tới công kích tinh thần khác?
Ngươi có thể định tính hơn một chút không?
Ông chủ Châu an vị trong ao.
Đối mặt với người đẹp chung quanh, đối mặt với rượu thịt.
Anh chẳng thèm ngó tới.
Anh ngồi ở chỗ kia.
Ung dung thản nhiên.
Mỹ sắc là độc dược của đàn ông, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, định tính của một người đàn ông cao hay thấp, đều nằm ở việc khi đối mặt với mỹ sắc, rốt cục anh ta có sức chống cự mạnh tới cỡ nào.
Mà ông chủ Châu lại là người nổi bật trong đó.
Bàn về sức chống cự đối với mỹ nữ.
Tất cả mọi người.
Ở trước mặt ông chủ Châu đều...
Trước đây khi con hồ ly trắng kia dùng thủ đoạn này, ý đồ muốn dụ dỗ ông chủ Châu.
Nhưng ông chủ vẫn có thể duy trì thản nhiên như trước.
Khiến hồ ly trắng giật nảy mình!
Lúc này.
Mấy thứ này.
Cũng chỉ là mưa bụi mà thôi.
Dường như nó nhận ra được tràng cảnh này không cách nào đả động Châu Trạch.
Tình cảnh lập tức bắt đầu thay đổi.
Trong nháy mắt.
Châu Trạch đã đứng trên một lầu các cao ngất.
Ở phía sau anh.
Là một đám nam nữ mặc trang phục cổ đại.
Mà ở phía dưới.
Lại binh thương san sát, vô số chiến sĩ mặc giáp đang chỉnh tề hoan hô.
Châu Trạch giơ tay lên.
Tiếng huyên náo phía dưới lập tức biến mất, an tĩnh lại nghiêm túc.
Châu Trạch lại phất phất tay.
Lại bắt đầu có tiếng hô rung trời!
Châu Trạch giơ tay lên.
Lại trở nên an tĩnh lại.
Châu Trạch lại phất phất tay.
Lập tức bộc phát ra tiếng hoan hô.
- Buồn chán.
Châu Trạch trợn trắng mắt, đồng thời còn ngẩng đầu.
Nhìn trời.
Thúc giục nói:
- Đổi kênh đi.
Trong lúc nhất thời.
Họa phong đột biến.
Bốn phía là nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, khói đen nồng nặc tràn ngập, mang theo một loại nóng bức khiến người hít thở không thông.
Vô số quỷ sai đang áp giải ác quỷ đi lại trong đó, xa xa có hơn mười án kiện phiêu phù giữa không trung, có người đang cầm bút ngồi xếp bằng ở phía sau.
Phán sinh tử, định Âm Dương.
Mà chỗ Châu Trạch ngồi.
Lại là tầng cao nhất.
Cúi đầu.
Anh phát hiện vương tọa dưới người mình là do xương trắng tích lũy mà thành, trong một số đầu lâu, còn có ma trơi đang hướng về mình nịnh hót lấy lòng.
Cho dù là quỷ sai hay là tuần kiểm, hay là phán quan, sau khi nhìn về phía mình đều mang theo một loại sùng kính và kinh sợ.
Châu Trạch nhìn thấy vô số hình đài, đủ loại phương thức dằn vặt làm nhục người khó có thể tưởng tượng, mà hình phạt lăng trì được nhân gian cho là tàn khốc, ở chỗ này ngay cả tư cách ló mặt cũng không có, bởi vì nó quá ôn nhu.
Càng xa xăm.
Châu Trạch còn nhìn thấy một cây cầu, một đường hoàng tuyền xỏ xuyên qua âm ty, cuối cùng đến nơi này.
Đây không phải cây cầu nhỏ tầm thường.
Mà là cây cầu thật lớn thật rộng rãi che khuất bầu trời.
Cầu Nại Hà.
Thì ra lớn đến như vậy sao?
Mà ở trên cầu Nại Hà, có một người phụ nữ đứng ở nơi đó. Dáng dấp cụ thể của người phụ nữ này ra sao, Châu Trạch không thấy rõ.
Giờ này khắc này.
Châu Trạch rất muốn giục chiếc bút đó.
CMN.
Không phải mày muốn dụ tao sao?
Nhanh.
Phóng đại bên kia lên.
Cho tao xem gương mặt đó xem.
Đó là Mạnh bà sao?
Mày đã từng gặp chưa?
Nếu mày đã gặp thì tranh thủ thời gian miêu tả kỹ cho tao biết.
Trên cơ bản, ghi chép và ấn tượng của nhân gian với Mạnh bà xấp xỉ là một bà già cầm một chiếc chén vỡ, ngồi xổm bên cầu Nại Hà giống hệt như một tên khất cái, mỗi một con quỷ tới bà già này lại để con quỷ uống một chén canh, khiến con quỷ ấy quên đi kiếp trước, bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng chắc chắn sự thực không phải như thế. Mạnh bà sẽ không keo kiệt như vậy. Đoán chừng Mạnh bà cũng sẽ không trông có vẻ già như thế.
Vậy mà.
Hư ảnh người phụ nữ kia vẫn chỉ là hư ảnh.
Cây bút này.
Nó không viết ra được tướng mạo cặn kẽ của người phụ nữ kia.
Đương nhiên Châu Trạch cũng không thể nhìn thấy.
Chung quanh vương tọa xương trắng bắt đầu có đom đóm hội tụ. Hai cô gái mê hoặc đi ra từ trong đám đom đóm, đưa lưng về phía Châu Trạch, gục xuống.
Có phần giống như.
Mình có thể ở đây lăng nhục toàn bộ địa ngục bất kỳ lúc nào.
Châu Trạch nở nụ cười.
Chẳng qua anh chỉ cười cười lắc đầu.
Hình ảnh lần thứ hai xuất hiện biến hóa.
Lần này.
Không phải tràng diện.
Cũng không phải phong cảnh rộng lớn mạnh mẽ.
Thủy tinh.
Ánh sáng mặt trời.
Sofa.
Thậm chí ngay cả cà phê và báo chí được ủi phẳng trên bàn trà trước mặt đều quen thuộc như vậy.
Ở đây.
Là phòng sách.
Là phòng sách buổi sáng.
Châu Trạch mặc quần áo thoải mái nằm trên ghế sa lon.
Cầm lấy cà phê.
Ngửi một hơi.
Lại uống một ngụm.
Sau đó anh cầm tờ báo lên, tùy ý lật xem.
Bên ngoài phòng đọc sách.
Có một đám quỷ.
Đứng xếp hàng.
Như siêu thị xúc tiến tiêu dùng, mở đợt giảm giá, sáng sớm đã bắt đầu có bác gái bác trai xếp hàng.
Đội ngũ này xếp thành một hàng dài.
Các quỷ hồn cầm số bài trong tay, từng bước từng bước mà xếp hàng vào phòng đọc sách.
Trong này, nam nữ già trẻ đều có, thậm chí còn có bạn bè nước ngoài, những con quỷ khác màu da hâm mộ tiếng tăm mà đến, thật xa mà cố ý tới Thông Thành chuẩn bị xuống địa ngục.
Tất cả quỷ hồn như đang triều Thánh.
Hết tên này đến tên khác không ngừng đi vào phòng sách.
Dâng lên toàn bộ tiền âm phủ của mình.
Yết hầu Châu Trạch giật giật theo bản năng.
Mẹ nó.
Tràng diện này thực sự khiến mình động lòng!
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang.
Hình ảnh lần thứ hai phát sinh biến hóa, lần này không phải biến hóa, mà là vỡ tan!
- Này, lại để cho tao hưởng thụ thêm một chút nữa.
Châu Trạch có chút chưa thỏa mãn.
Chiếc bút đó.
Rõ ràng vừa bắt được phần yếu của chính mình.
Vì sao nó lại muốn buông tha?
Trong thoáng chốc.
Châu Trạch ngẩng đầu, nhìn khắp bốn phía, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc thuyền con, phía dưới lại là biển lớn màu đen gợn sóng mãnh liệt, tản ra khí tức tử vong nồng nặc.
Không trung xa xa.
Một cây bút lông phiêu đãng ở nơi này.
Sóng trên biển rộng càng không ngừng cuồn cuộn, dường như chỉ cần một cơn sóng hơi lớn đập tới là có thể khiến thuyền của mình bị lật.
- Tại sao phải chọn anh ta.
Giọng nói như sấm đánh từ phía dưới truyền đến.
Trong lúc nhất thời.
Trên biển lớn bắt đầu có sấm sét vang dội.
Chiếc thuyền nhỏ tới đáng thương cảm này của ông chủ Châu thật nguy như chồng trứng.
Cái này.
Châu Trạch thấy rõ.
Phía dưới vốn không phải biển, mà là một khuôn mặt người.
Là một.
Mặt người giống mình như đúc.
Anh ta nằm dưới mặt biển.
So sánh với anh ta.
Bản thân mình thực sự quá mức nhỏ bé.
Đây là.
U Minh Chi Hải!
Mà gương mặt vô cùng to lớn dưới biển kia chính là cái ý thức trong cơ thể mình.
Keo kiệt.
Chênh lệch giàu nghèo.
Cách biệt thân phận địa vị quá khủng bố.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Cho tới giờ khắc này.
Châu Trạch mới cảm nhận được.
Cái gì mới gọi là bần cùng chân chính.
Loại bần cùng này không giống với mình hay mấy người Bạch Oanh Oanh Hứa Thanh Lãng.
Đây là một loại bần cùng vượt qua tài phú.
Bút lông bay lượn trên không trung, xuyên phá cách trở, bay về phía Châu Trạch.
Dường như nó không chút để ý tới cái vị đang ở phía dưới kia.
- Vì sao!
- Dựa vào cái gì!
Ngoài khơi bắt đầu rống giận, bắt đầu rít gào!
Anh ta mới là bản tôn.
Anh ta mới thật sự là người thắng!
Mà chiếc thuyền nhỏ này.
Chẳng qua chỉ là khi bản thân mình an nghỉ thì thân thể sinh ra một ý thức khác mà thôi!
Cuối cùng bút lông cũng bay đến trong tay Châu Trạch.
Nó như lấy lòng còn thân mật mà nhẹ nhàng cọ xát Châu Trạch.
Châu Trạch chợt phát hiện.
Phần dưới bút lông có khắc một chữ triện cứng cáp rắn rỏi.
- Sát!
Châu Trạch sửng sốt một chút.
ĐM.
Mày thực sự tên ngu ngốc (1)?
(1) Ngu ngốc:
煞笔

- Sát bút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận