Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1473: Con buôn (2)

- Cậu muốn cái gì?
Châu Trạch mở miệng hỏi.
Không thể trực tiếp diệt khẩu, vậy phải nghĩ biện pháp lấy một loại phương thức khác để bịt miệng rồi.
Tỷ như, vẽ bánh nướng.
- Tôi… tôi muốn có một trang viên.
- Ở nơi nào?
- Ở địa ngục.
- Ở địa ngục? Muốn trang viên để làm gì?
- Trồng một ít gì đó.
Châu Trạch trầm ngâm một chút, đây là cái yêu cầu kì lạ gì vậy chứ?
- Tôi vẫn luôn có một giấc mộng, hy vọng một ngày nào đó, tôi có thể bồi dưỡng ra thật nhiều loại thực vật đầy màu sắc trồng bên trong địa ngục.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó, khiến cho địa ngục trở nên muôn màu muôn vẻ giống như dương gian vậy.
Cái yêu cầu này, giống như lời trần thuật trước đó của thiếu niên này vậy, khiến cho người ta có một loại cảm giác đầy rẫy sai sót.
Nhưng dường như chính là loại không vững chắc trên phương diện logic như thế này, ngược lại, lại tăng thêm không ít cảm giác chân thành cho lời trần thuật của cậu ta.
Bởi vì đổi một góc độ khác để suy nghĩ, nếu như cậu ta thật sự có tâm tư khác, ít nhất, những chuyện mượn cớ đường hoàng đứng đắn như thế này, nhất định sẽ phải biên soạn càng ra dáng hơn một chút chứ?
- Chuyện này, tôi có thể đáp ứng với cậu.
- Tạ ơn đại nhân.
Thiếu niên lại dập đầu một cái với Châu Trạch.
Lấy thân phận của một phán quan mà lại dập đầu với một bộ đầu, đặt ở bên ngoài, là chuyện đủ để kinh hãi thế tục, nhưng lúc này, ở trong mắt mọi người trong căn tiệm sách này, lại cảm thấy rất là bình thường.
- Tôi còn chưa nói, làm sao cho cậu được đấy.
- Nếu như một ngày nào đó đại nhân có thể quay trở về địa ngục, đương nhiên sẽ không keo kiệt một trang viên nho nhỏ với tiểu nhân rồi.
Châu Trạch sửng sốt một chút.
Được rồi.
Coi như tôi muốn phản công địa ngục đi.
- Cậu cứ như vậy mà đã có lòng tin với tôi rồi?
- Hoặc là kẻ tắm rửa, hoặc là trồng rau, tôi cũng không tổn thất gì cả.
Thiếu niên dường như cứ nói ra hết, cũng không mang che đậy gì cả.
Có một câu, là vô dục tắc cương*, có lẽ thiếu niên này chính là một ví dụ điển hình của câu nói này đi.
(*vô dục tắc cương: thành ngữ TQ, chỉ việc không có dục vọng thì sẽ trở nên mạnh mẽ kiên cường)
Dựa vào việc cần cù làm một kẻ tắm rửa, đã bắt được một vị trí phán quan, lại cũng chỉ là chơi đùa thôi, không có dã tâm, không có chí tiến thủ.
Mỗi ngày, sau khi việc phục vụ tắm rửa kết thúc, chạy đến đỉnh núi vừa được mở của mình mà suy nghĩ chuyện nên trồng thứ gì.
Loại bộ dáng không cầu tiến không có chí tiến thủ này.
Thật sự là khiến cho ông chủ Châu cảm thấy rất thân thiết nha!
Đối với thiếu niên mà nói, ai thắng ai thua, cậu ta đều không có tổn thất gì, cậu ta cũng không có mong ước gì, cho nên có thể tiếp tục kiểu chuyện gì cũng không liên quan tới mình mà ngẩn ngơ.
Ngoài ra.
Cất giữ một bí mật của bản thân ở ngay trước mặt Đế Thính.
Thật sự có thể khiến cho người ta có một loại khoái cảm khác thường.
- Được rồi, chuyện về trang viên, tôi sẽ ghi nhớ, nếu như sau này thật sự có một ngày như vậy mà nói, tôi sẽ san bằng Thái Sơn cho cậu trồng cây.
Lúc nói tới chỗ này.
Ông chủ Châu còn theo bản năng nhìn sang lão đạo ở bên cạnh – người đang như không có chuyện gì xảy ra.
Ừm.
Dù sao cũng là đồ trong nhà của ông.
Tôi lấy để làm cam kết, cũng không đau lòng.
- Tạ ơn đại nhân!
Thiếu niên rất vui vẻ.
Lần nữa quỳ sát xuống.
Liên tiếp dập đầu ba lần.
- Lão An.
- Ông chủ.
- Dẫn cậu ta đến viện bảo tàng tượng sáp đi dạo một chút, à, đúng rồi... - Ông chủ Châu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, chỉ chỉ tay với luật sư An, nói:
- Chuyện tăng sản lượng thứ kia lên, cũng cho cậu ta xem thử một chút, để cho cậu ta cùng Deadpool cùng nhau giao lưu trao đổi kiến thức với nhau.
Đầu năm nay, hội những người làm ruộng, trừ phi bạn có thể trở thành Viên lão tiên sinh, nếu không đối với phần lớn mọi người mà nói, cũng không cảm thấy quá mức hấp dẫn bao nhiêu nữa rồi.
Nhưng người có thể trồng cây ở địa ngục.
Được một người thì tính thêm một, tuyệt đối là nhân tài đáng trân trọng.
- Ở chỗ tôi có một gốc thực vật, cậu xem thử giúp tôi một phen, xem thử có thể tìm được phương pháp gia tăng sản lượng lên hay không, chuyện này, rất quan trọng với tôi.
- Tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực.
Thiếu niên vui tươi hớn hở mà vỗ ngực một cái.
Ông chủ Châu không khỏi nghĩ tới cô gái da đen, đột nhiên lại cảm thấy, những người làm ruộng, thực sự là rất dễ lừa gạt.
Phất tay một cái, tỏ ý luật sư An đưa thiếu niên đi xuống.
Phùng Tứ ở bên cạnh há mồm muốn nói, nhưng sau khi do dự một chút, vẫn lựa chọn im miệng.
Trong này, đương nhiên cũng có hiệu quả từ ánh mắt khuyên can của luật sư An.
Phùng Tứ rất bất đắc dĩ, anh ta vẫn cảm thấy đối với chuyện sắp xếp người này, “ông chủ mới” nhà mình thật sự là quá xem như trò đùa rồi
Một nguy cơ liên quan đến vấn đề sống còn của toàn đội, lại cứ tùy tiện bất cẩn mà buông tay như vậy?
Phùng Tứ thật sự có loại cảm giác như ngày Uông Nhật.*
Rốt cuộc thì tại sao anh ta lại bước lên thuyền giặc rồi?
(*chỉ ngày Uông Tinh Vệ và Nhật Bản ký hiệp ước phản bội bí mật, như đã chú thích trước, Uông Tinh Vệ bị xem là Hán gian ở TQ và tên của ông ta đại diện cho kẻ phản bội)
Dưới sự hướng dẫn của luật sư An, một lần nữa thiếu niên bước đến cửa của tiệm sách, luật sư An cũng đã mở cửa tiệm sách thay cho cậu ta rồi, thiếu niên lại dừng bước, có chút chần chừ, quay đầu lại, nhìn về phía Châu Trạch.
Nói:
- Có một chuyện, tôi không biết là có nên nói hay không.
- Nói đi.
- Liên quan tới... - Thiếu niên đưa tay chỉ xuống dưới đất, lại đưa hai tay hợp lại thành động tác hình chữ thập.
- Ông ta làm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận