Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 718: Núi Dã Nhân! (2)

Luật sư An móc thuốc từ trong túi ra, đưa cho Châu Trạch một điếu, giúp Châu Trạch châm thuốc.
- Anh ta ngủ say, thật ra cũng không phải chuyện xấu, ít nhất ông chủ gấp gáp hơn trước một chút.
Châu Trạch lắc đầu không coi quan trọng, phun ra một vòng khói, phủ nhận nói:
- Không phải đơn thuần là sợ chết, khi anh ta ở đây, tuy rằng số lần mượn dùng lực lượng của anh ta rất nhiều, nhưng kết cục tệ nhất đơn giản là anh ta ngốn sạch tôi.
- Hiện giờ, anh ta không ở đây, kết cục tệ nhất lại biến thành tôi phải mang theo anh ta, cùng chết đi, là chết đi chân chính, có ý tứ kết thúc vĩnh viễn.
- Ha ha, đàn ông có gia đình sẽ không giống trước.
Luật sư An trêu ghẹo nói.
Châu Trạch cúi đầu, uống một ngụm nước.
Vài ngày này, anh vẫn nghĩ, tại sao mình lại đồng ý với lời đề nghị của luật sư An, vạn dặm xa xôi đến nơi này.
Bởi vì hiệu sách bị nổ hủy hoại cũng chỉ vì lấy cớ mà thôi.
Anh là một người lười, lười đến tận xương.
Anh đã suy nghĩ vấn đề này thật lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra được đáp án.
Là vì tên ngu ngốc cứng đầu ngủ say?
Là bởi vì ngọn thái sơn sâu trong linh hồn kia của mình?
Có lẽ.
Luật sư An mới vừa nói, là đúng.
Khi một mình mình, một người ăn no cả nhà không đói bụng, là tự tại lưu vong hay gặp sao hay vậy, đều không sao cả.
Nhưng khi trên người bản thân còn chịu trách nhiệm người khác liên quan đến, sẽ không tiện tiếp tục nằm đó phơi nắng lật người.
Đời trước, mình là trẻ mồ côi, nỗ lực vì mình mà sống sót và liều mạng, đời này liền thả lỏng xuống.
Anh không có người thân, cũng chưa từng kết hôn, nói thật ra, trừ bệnh tật của bản thân ra, Châu Trạch cũng không hiểu được cái gọi là “Chịu trách nhiệm”, rốt cuộc có ý tứ gì.
- Ông chủ, có đôi khi tôi cũng thật hâm mộ anh.
Luật sư An lại uống một ngụm lớn cà phê, sau đó dụi khóe mắt.
Nestle hòa tan nhanh hết hạn được anh uống ra cảm giác Mao Đài.
- Lúc trước khi tôi làm bộ đầu, thuộc hạ cũng có năm cấp dưới, đã chết bốn, chỉ còn lại Phùng Tứ Nhi còn sống.
- Ha ha.
- Không phải sáng sủa gì.
- Bốn người kia cũng vì thỏa mãn dã tâm của tôi mới ngoài ý muốn không còn.
- Khi còn sống, tôi chính là công tử nhà giàu, chết rồi làm quỷ, tôi cũng rất muốn làm “Người trên người”.
- Cho nên, sau khi Phùng Tú Nhi bán đứng tôi, mới đầu tôi rất hận cậu ta, nhưng dần dần tôi không còn hận nữa.
- Cà phê cũng có thể uống say?
Châu Trạch là sát thủ phá vỡ bầu không khí trong lành.
- Hì hì.
Luật sư An ngẩng đầu lên, nói:
- Ông chủ, có mấy lời, tôi không nên nói, tôi biết nói anh cũng sẽ không thể nghe, nhưng tôi vẫn phải nói, không nói trong lòng tôi không thoải mái.
- Tôi không hận Phùng Tứ Nhi, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy tôi làm sai, cấp trên không cần coi mạng thuộc hạ là mạng.
Nói xong.
Luật sư An dán sát vào Châu Trạch, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Châu Trạch, rất chân thành nói:
- Bởi vì, kể cả tôi trong đó, thật ra ông chủ anh cũng không rõ ràng, mọi người rốt cuộc muốn cái gì, cũng không rõ ràng, đáy lòng chúng ta rốt cuộc chôn giấu tâm tư như thế nào.
- Giá trị ép ra rồi.
- Đáng chết.
- Sẽ chết đi.
- Tránh cho ngày sau biến thành phiền toái.
- Anh say thật rồi.
Châu Trạch giơ tay vỗ vỗ bả vai luật sư An.
- Ừm, đúng, tôi say.
Hai người đàn ông không nói chuyện nữa
Gió đêm mang theo khí lạnh, cũng mang đến yên tĩnh.
Cứ ngồi cùng một chỗ như vậy.
Từng điếu thuốc rút ra.
Bất tri bất giác.
Trời đã dần sáng lên.
Châu Trạch phỏng đoán không sai.
Thời tiết hôm nay không tốt lắm.
Bởi vì bốn phía trong rừng thế mà lại nổi lên sương mù, dãy núi Dã Nhân ngay ở phía trước cũng bị sương mù dày bao trùm giống như trong mộng hư ảo.
Hứa Thanh Lãng và Oanh Oanh cũng lần lượt đi ra khỏi lều, mọi người cùng nhau ăn bữa sáng.
Sau khi ăn xong.
Luật sư An đứng lên.
Giãn gân cốt.
Rồi sau đó quay mặt về phía Châu Trạch, giơ tay chỉ dãy núi Dã Nhân sau lưng.
Nói với Châu Trạch:
- Ông chủ, tôi nói rồi, có một số việc, nói ra sẽ không linh, thật ra, nói ra cũng không có ý tứ gì.
- Ngài cứ quên đi chuyện tôi mang ngài tới vì muốn thăng lên bộ đầu.
- Chỉ cần nhớ được.
- Hơn bảy mươi năm trước.
- Có hơn bốn vạn con em quân đội chinh chiến vì nước đã ở lại trên đường về nhà.
- Bọn họ chờ ở đây hơn bảy mươi năm.
- Hôm nay.
- Xin ngài lấy ra bản lĩnh đưa bọn họ ra khỏi núi Dã Nhân này.
- Dẫn bọn họ.
- Về nhà!
Châu Trạch đứng lên, cầm lấy chiếc “Đèn thất tinh” mà tối hôm qua luật sư An đã thức đêm làm xong.
Hai cây gậy, mỗi tay cầm một cái, hai bên ba chiếc đèn, cây gậy ở giữa có một sợi dây leo, treo ngọn đèn thứ bảy.
Luật sư An phất tay với Hứa Thanh Lãng, Hứa Thanh Lãng đưa qua một sấp lá bùa.
Lá bùa này không có hiệu ứng gì, chỉ dễ tự cháy một chút, luật sư An vỗ tay, cả sấp lá bùa đều thiêu đốt lên, lại cầm lấy những lá bùa này, từng cái thắp đèn.
Tuy rằng có phần vẽ rắn thêm chân, nhưng dựa theo truyền thống mà nói, trực tiếp dùng bật lửa hay diêm hoặc mấy thứ đồ như than củi hay đá đánh lửa thắp đèn, xem như là hành vi không cung kính.
Phát triển đến hiện giờ, phong tục thay đổi rất nhiều, nhưng rất nhiều nơi đều có truyền thống đốt đàn hương lên để hóa vàng.
Bảy ngọn đèn đều được thắp sáng, Châu Trạch chậm rãi tiến lên trước, nặng cũng không phải nặng, nhưng bất cứ lúc nào đều phải duy trì cánh tay cân bằng, cũng coi như không thoải mái được, nhất là dưới chân còn là mặt đất cực kỳ lầy lội.
Oanh Oanh vốn định đi trước ông chủ nhà mình hỗ trợ thanh lý chút “Chướng ngại vật”, lại bị luật sư An chặn lại, mọi người nhanh chóng thu dọn xong, đã đuổi theo Châu Trạch đi về trước một lúc lâu nhưng đi không bao xa.
Bọn họ không tới gần quá, chỉ theo sát từ xa.
Sương mù trong núi đang càng ngày càng nặng, tầm nhìn bốn phía cực thấp.
Châu Trạch là người đã từng gặp nhiều cảnh đời, tiếp tục vẫn duy trì cân bằng nâng đèn thất tinh đi về trước.
Vừa đi chính là hơn năm giờ.
Cũng không biết ngọn đèn này của luật sư An dùng phương pháp chế tạo bí truyền gì, hiện giờ không hề có dấu hiệu hết tắt, nhưng hai tay của ông chủ Châu đã chết lặng, cũng may mặc dù bình thường anh có thói quen lười biếng, nhưng tính cách cứng cỏi, không hề kêu khổ kêu mệt và nói muốn bỏ qua.
Đi xa đến như vậy, giày vò trong rừng mưa nhiệt đới lâu như vậy, tại sao có thể nói buông tha liền buông tha cho?
- Sao còn không có động tĩnh?
Bạch Oanh Oanh hơi đau lòng ông chủ nhà mình, không nhịn được hỏi luật sư An.
Luật sư An liếm liếm môi, không trả lời Oanh Oanh, mà kêu ông chủ đang đi phía trước:
- Ca hát!
Bước chân Châu Trạch khựng lại.
Cho dù đời trước khi làm bác sỹ, anh cũng hiếm khi đi đến nơi như KTV, tính cách lại nội liễm, nếu một mình ca hát, phần lớn mọi người có thể hăng hái lên, nhưng nếu bị người nhìn, hát lên lại hơi khó chịu.
Cũng may Châu Trạch hiểu rõ đây không phải là ca múa tiệc tối gì, cần mình lên sân khấu trổ tài, cũng không có ban giám khảo chấm điểm phê bình và hỏi giấc mộng của anh là gì?
Lúc trước sở dĩ luật sư An để cho anh nghe bài hát kia, dụng ý và mục đích của nó là gì, Châu Trạch cũng cảm nhận được rõ ràng, bằng không cũng sẽ không thể nghiêm túc chăm chỉ nghe nhiều lần như vậy.
Bài hát kia không tính là khó.
Thật ra chưa tính là quân ca, được sáng tác vào năm 1933, ban đầu dường như là nhạc nền của một bộ phim.
- Cờ bay phấp phới, ngựa đang rền vang.
- Súng trên vai, đao trên lưng, nhiệt huyết như triều dâng.
- Cờ bay phấp phới, ngựa đang rền vang.
- Trí trai đền nợ nước trước mắt.
- Đừng...
Mới đầu Châu Trạch hát còn tốt, nhưng càng hát giọng càng thấp, đến cuối cùng, hát không nổi nữa, im bặt luôn.
Không hề kích động, cũng không khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận