Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1557: Đất hạn ngàn dặm (1)

Từ thấp như lê dân bách tính, cho đến cao như Chủ nhân tối cao của âm dương, đều phải vận hành dưới sự ràng buộc của pháp luật.
Mơ mộng là tốt, điểm xuất phát cũng là tốt.
Động cơ thì đáng được tán thành, dũng khí cũng đáng tán dương đấy!
Về phần kết quả ấy mà.
Chỉ có thể nói là vận may của Giải Trãi không được tốt lắm, đụng tới Doanh câu của lúc đó, bị Doanh câu bẻ gãy mất một cái sừng, sau đó thê thảm quay về, nhưng cũng là vận may của anh ta tốt, nếu không, nói không chừng ngày hôm sau Vương tọa bạch cốt của Doanh câu lại cao hơn một chút nữa rồi.
Nhưng mà, thất bại nhất thời, cũng không tính là gì, cho dù là trong những ngày tháng năm dài dằng dặc sau đó, Giải Trãi có không đặt chân vào địa ngục một bước nào, cho dù là bản thể của anh ta cũng đã sớm rơi vào trạng thái ngủ say chỉ để lại ngàn vạn phân thân trợ giúp triều đình các đời tiến hành việc bảo vệ tư pháp.
Nhưng giấc mơ.
Vẫn là bất diệt đấy!
Nếu như bạn là một con mèo con chó ngoài đường nào đó.
Có lẽ thật đúng là Giải Trãi sẽ không thèm để ý tới bạn.
Nếu là một yêu quái nhỏ thông thường nào đó, bạn muốn khiến cho lão Trương gọi sức mạnh của Giải Trãi ra đoán chừng cũng phải chỉ vào lỗ mũi phí sức mắng một hồi, đến cuối cùng, rất có thể sẽ giống như táo bón vậy, ném ra một mảnh bỏ đi gì đó để qua loa lấy lệ với bạn mà thôi.
Nhưng vị ở trước mắt này là Hạn Bạt đó nha.
Là Công Chúa đó nha.
Là đại cương thi đó nha.
Trên thế gian này.
Bạn còn có thể tìm được sự tồn tại nào tà ác hơn cô ta sao?
Thực sự rất khó đấy!
Ngàn năm mới có một lần.
Cơ hội khó có được.
Nếu nó đã lướt qua trước mặt bạn.
Tuyệt đối không thể bỏ qua được!
Trấn áp.
Trấn áp.
Trấn áp!
Tiệm net ở đối diện tiệm sách, mặc dù đã sớm tạm ngừng mở cửa kinh doanh, đã sớm trở thành “nơi tiếp khách” và là “khu giải trí của nhân viên” của tiệm sách, nhưng nửa năm trước, lão đạo cần phải đồng ý với yêu cầu của khu phố, vẫn phải để hiện lên biểu ngữ tuyên truyền “Trừ gian diệt ác…” trên màn hình ở bản điện tử bên ngoài.
Lúc này.
Những biểu ngữ kia giống như là đã hóa thành sức mạnh đáng sợ nhất mạnh mẽ nhất.
Sống chết mà đè Hạn Bạt ở dưới người!
Cũng may hiện tại mấy người ông chủ Châu còn chưa có trở lại, nếu không, nếu như nhìn thấy lão Trương hiện tại, đoán chừng sẽ bất kể Hạn Bạt như thế nào mà trực tiếp đập ngất lão Trương trước đi.
Phải biết sự đe dọa của Hạn Bạt có lớn hơn nữa, nhưng trình độ khôi phục của cô ta vẫn kém hơn rất nhiều so với Doanh câu – người được ông chủ Châu trợ giúp.
Nhưng nếu như không cẩn thận mà chơi đến khô máu, trực tiếp chơi đến đến mức đánh thức bản thể của Giải Trãi đang ngủ mê bên trong cơ thể anh ấy.
Thù mới hận cũ.
Cùng tính một lượt!
...
Bên trong tiệm sách.
Hứa Thanh Lãng hít sâu một hơi.
Vị trí vết thương trên ngực lại quặn đau một trận.
May thay lão Hứa cũng là một người từng va chạm xã hội.
Cũng không yếu đuối như cành liễu trước gió giống như vẻ bề ngoài.
Nếu chỉ đau đớn đơn thuần mà nói, ngược lại thì vẫn có thể chịu được, mấu chốt ở chỗ vết thương này là do Hạn Bạt gây ra, vị trí vết thương còn có sát khí do cô ta cố ý bố trí, cậu ta muốn cầm máu cũng không cách nào cầm máu được.
Đây là chuyện bết bát nhất, cho dù bạn có nhiều thủ đoạn hơn nữa, khi đối mặt với một cái vòi nước không ngừng chảy như vậy, bạn cũng không còn cách nào cả.
Về phần Hải thần.
Lão Hứa cũng đã thử qua.
Quả nhiên.
Vị Hải thân đại nhân vĩ đại, chủ nhân của phong ba bão táp nơi đông hải kia.
Lại một lần nữa giả chết.
Có lẽ lúc trước, khi bị Hứa Thanh Lãng cưỡng chế chia ra một phần sức mạnh để phong ấn bên trong cơ thể, Hải thần đại nhân đã cự tuyệt, vẫn luôn cảm thấy nhân loại bé nhỏ này lại dám to gan làm ra loại chuyện như thế này với nó.
Chờ đến sau này, sau khi thông qua Hứa Thanh Lãng mà cảm nhận được nhiều rất nhiều đại nhân vật thực sự mà lúc trước có nằm mơ cũng không nằm mơ ra được, Hải thần đại nhân bắt đầu trở nên càng ngày càng ngoan ngoãn hơn, biết rõ lúc nào bản thân nên trốn ở trong góc phòng giả vờ như chuyện gì cũng không nhìn thấy.
- Bang bang bang bang!
Oanh Oanh – người bị giam cầm – còn đang điên cuồng đánh thẳng tới.
Có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
Phạm vi hoạt động tay chân của cô ấy đang không ngừng tăng lên, chuyện này có nghĩa là tầng giam cầm trên người cô ấy đang không ngừng suy yếu.
Mà ở bên ngoài tiệm sách.
“Kabedon”* mà lão Trương dành cho Hạn Bạt.
Vẫn còn đang tiếp tục.
(*trong truyện tranh shoujo Nhật, chỉ hành động nhân vật nam chống 1 tay vào tường và ép nhân vật nữ vào khoảng giữa người mình và bức tường)
Đối mặt với hư ảnh Giải Trãi đang không ngừng “tăng cân”.
Hạn Bạt cảm nhận được một loại cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có.
Lúc trước khi ở núi Thanh Thành, sự lựa chọn “thẳng nam” của Doanh câu, một tiếng “ba” bạt tay tàn nhẫn, chỉ có thể coi là khiến cho cô ta mất đi một phần bổn nguyên, phần bổn nguyên đó lại còn bị Oanh Oanh lấy đi, vẫn có thể lấy lại được.
Mà hiện tại.
Hạn Bạt hiểu rõ.
Nếu như còn tiếp tục nữa.
Sau khi phần tinh khí thần này của cô ta bị Giải Trãi hấp thu và phong ấn triệt để.
Thì những góp nhặt trong những năm tháng dài đằng đẵng của cô ta, toàn bộ sẽ đổ xuống sông xuống biển, tuy nói bản tôn của cô ta còn đang đợi ở nơi đó, nhưng sau này, đừng nói là tiếp tục dùng lại hình thức tinh khí thần này mà đi lại ở nhân gian, chính là bản thể của cô ta, rất có thể cũng phải tạm ngủ say đi, rốt cuộc lần sau tỉnh lại là lúc nào, ngay cả chính bản thân cô ta cũng không biết được.
Loại ngủ say như vậy, so với cái chết, thì khác nhau ở chỗ nào?
- Ông!
- Ông!
- Ông!
Lại có thêm luồng khí màu trắng đang không ngừng tới gần nơi này.
Những luồng khí màu trắng này cũng không thuộc về Thông Thành.
Bởi vì lúc này, mười ba thành phố thuộc tỉnh Giang Tô, đều đã bắt đầu chi viện cho nơi này.
Mấy năm gần đây, những chiến dịch trừ gian diệt ác, quét sạch những tệ nạn xã hội, duy trì trật tự xã hội, đều đạt được thành công cực lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận