Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 838: Gãy đuôi bị thương nặng

- Đúng, tôi không phải người, nhưng có mấy người đàn ông chưa từng mơ được hồ ly tinh câu dẫn chứ?
- Cô thật phiền.
- Phiền không khác cô lắm.
Bạch hồ ngồi bên cửa sổ, trong tay cầm một điếu thuốc, mặc váy dạ hội thế kỷ trước thật khoa trương, rất giống ảnh chụp của Mai Diễm Phương.
Tiểu loli ngồi trước bàn học trong phòng ngủ của mình, trước mặt bày sách bài tập.
- Cô ấy phải đi ngủ trước mười giờ, cô đã đến rồi, tôi vừa phải đi ra nhìn cô, lại phải giúp cô ấy làm bài tập tiểu học.
- Tôi lại cứ cảm thấy cô thật thích thú.
- Cô có thể nhìn ra được?
- Đúng vậy, đã nhìn ra, nhưng mà, tôi phải nhắc nhở cô một chuyện, tôi có nghe nói một vài quỷ sai sẽ bị chút ý thức của ký chủ đồng hóa, cuối cùng biến bản thân thành bệnh tâm thần.
Bạch hồ không biết rằng.
Trước đó ở Thông Thành thật sự có một vị gần như tinh thần thất thường, cuối cùng bị độ hóa ở trong bụng ông chủ Châu.
- Cô không hiểu.
- Tôi hiểu, cô đang hâm mộ cuộc sống của cô ấy, khát vọng cuộc sống của cô ấy, thậm chí ảo tưởng mình có thể lấy phương thức như vậy một lần nữa sống lai?
- Lại nói.
- Có phải đời trước cô rất thiếu thốn tình thương của cha tình thương của mẹ không, điều kiện học tập không được tốt nữa?
Những chuyện này, người biết được không nhiều.
Tiểu loli liếc cửa sổ, không nói tiếp.
- Tôi đoán, rất rõ ràng, cô đang nằm mơ, đây cũng không phải tiểu thuyết “Trùng sinh”, giấc mộng này quá nhạt, không đáng để làm.
- Buổi tối khuya cô tới đây là vì tán gẫu tâm lý học với tôi?
- Không phải.
- Vậy thì vì cái gì?
- Tôi sợ.
- Sợ?
- Tôi cũng không biết tôi sợ cái gì, đột nhiên thấy sợ hãi.
- Trước đó tôi chỉ thỉnh thoảng tới đây, phần lớn thời gian đều ở trong hội sở kia, tôi làm cho anh ấy một thẻ hội viên, anh ấy cũng có thể đến chỗ đó của tôi chi tiêu, ngay bên cạnh đường cao tốc, giáp Dương Châu.
- Tôi thay anh ấy cám ơn cô.
- Không cần cám ơn, phải làm.
- Cô lạc đề rồi.
- Tôi lạc đề rồi, mới nói đến đâu rồi nhỉ? A đúng rồi, dạo này tôi cảm thấy tâm tình thật không tốt, cả ngày vội vội vàng vàng, kể cả nhập định đều không làm được.
- Bản thân tự dọa mình?
- Tôi là yêu, cô là người biến thành quỷ, thật ra, nói thật, làm yêu quái, ai mà không chín sống một chết bò ra từ trên thi thể động vật khác chư?
- Nếu không nhạy bén mạnh chút hoặc cái gọi là giác quan thứ sáu, không biết đã sớm chết bao nhiêu lần rồi.
- Con người thường rất thích dùng “Luật rừng” đến cảm thán một chuyện, nhưng bà đây lại lớn lên trong rừng già.
- Nếu tôi không tin giác quan thứ sáu của tôi, vậy tôi nên tin cái gì?
Tiểu loli lắc đầu:
- Cho nên, cô tới đây làm gì?
- Tôi hơi sợ, lại không định quay về rừng già, muốn tìm tổ gần đây trốn tránh trước.
- Đi hiệu sách?
- Cũng không thể nào ở chỗ cô đi.
- Thật ra, tôi thật lòng không đề nghị cô đi hiệu sách.
Bởi vì, nếu như Thông Thành phát sinh chuyện gì, hiệu sách không thể nào không bị liên lụy vào đó.
Huống hồ.
Ban ngày ở hiệu sách.
Ông chủ Châu đã nói rõ ràng với đám thuộc hạ, qua một hồi sẽ có thể phát sinh một đại sự, cho nên đám người Nguyệt Nha những quỷ sai ở nơi khác này đều không thể trở về, mà dừng lại ở Thông Thành, chuẩn bị nhận triệu hồi bất cứ lúc nào.
- Nhưng tôi không thể nghĩ ra nơi nào có thể đi, tôi cute như vậy, đáng yêu như vậy, chắc vẫn rất được hoan nghênh đi?
- Cho dù làm vật cưng hay làm sextoy.
- Có mấy ai có thể cự tuyệt?
Tiểu loli nghĩ tới hoa hồ điêu trong hiệu sách được ông chủ mang về hôm nay, đặt bút chì xuống, hơi bất đắc dĩ nói:
- Hiện giờ trong tiệm không ít động vật.
- Không phải chỉ có một con khỉ sao, sao vậy, lại thêm vài con? Thoạt nhìn ông chủ của các cô bình thường không gần nữ sắc, có phải thích yêu đương chủng tộc siêu việt không?
- Bằng không sao toàn dẫn động vật về nhà vậy?
- Cô muốn đi, có thể đi, tôi không ngăn cản cô.
- Cô không đi sao?
- Tôi chờ điện thoại.
Ý ở ngoài lời, muốn tôi hỗ trợ, tôi lại đi.
- Ừm, có lẽ, cô mới là người thông minh nhất.
Bạch hồ đi xuống cửa sổ, đứng trước một đám búp bê vải, tùy tiện trêu chọc:
- Rời xa nơi thị phi, còn lấy một cớ và lý do tốt như vậy.
- Nhưng như tôi đã nói từ trước, muốn hòa đồng tốt, lại muốn quần áo trên người mình không bị ẩm, sao có thể?
- Giống như mấy công chúa bán nụ cười không bán thân ở hội sở KTV kia, bọn họ chỉ thủ vững một điểm mấu chốt cuối cùng, nhưng cũng rõ ràng, không có khả năng không bị khách chiếm được chút tiện nghi nào.
- Tôi không cần cô tới dạy tôi nên làm như thế nào.
- Vận mệnh chính là như vậy, từ khi cô bị anh ta cưỡng ép thu làm thuộc hạ đã xác định.
- Tôi biết.
- Không, cô không biết, cô là quỷ sai, xóa chữ “Sai” đi, chính là chữ “Quỷ” thôi.
- Một con quỷ, say mê ấm lạnh gia đình dương gian, say mê một phụ thân, say mê một đoạn nghiệt duyên.
- Chuyện xưa thê thảm như vậy đều không cần cô nêu ví dụ, đều nhìn mở đầu đã biết kết cục nhất định vô cùng bi thảm.
- Quan trọng nhất là, anh ta cũng không phải sugar daddy.
- Cô nói nhiều.
- Được rồi được rồi, không phiền cô nữa, tôi đi xem xem anh ta có thể không? Xem xong tôi sẽ đi, đi hiệu sách, cầu thu lưu.
Tiểu loli cúi đầu, cầm bút, tiếp tục làm bài tập.
Bạch hồ đi ra cửa, thân hình từ người hóa thành một con chồn bạc, màu lông óng ánh mềm mại, trong đôi mắt long lanh nước.
Cô đi xuống lầu, đi tới trong phòng khách.
Phòng khách trống rỗng, nhưng tràn ngập mùi canh thịt.
Trong phòng bếp, buổi tối khuya nhưng nữ chủ nhân còn đang chuẩn bị bữa ăn khuya, nhưng bữa ăn khuya này hoàn toàn không hề dính dáng đến bữa ăn nhẹ, cô đang nấu thịt, mùi thịt bốn phía.
Bạch hồ lắc đầu, đi tới cửa thư phòng, chui vào qua khe hở.
Cô nhìn thấy người đàn ông kia đang ngồi sau bàn học xem ca bệnh, anh rất chân thành, chân mày nhíu lại, thỉnh thoảng cầm lấy bút máy viết ghi chú.
Người đàn ông nghiêm túc, đẹp trai nhất.
Bạch hồ sống thật lâu, trong lòng cô tự nhiên không có ý niệm nam tôn nữ ti gì, người đàn ông nào dám ép vợ lấy chồng là trời ở trước mặt cô, cô sẽ không để ý tới người kia cả đời không thể giao hợp.
Gãy đuôi bị thương nặng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận