Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 506: Bên ngoài đình, phía bên đường, cỏ thơm mấy ngày liền

Ông chủ Châu nhớ kỹ, trước đây luật sư An đã từng nói anh ta có một tình nhân.
Tên Phùng Tứ.
Khi gặp phải người tên dưa chua kia, không đúng, phải nói là người phụ nữ tên Thúy Hoa kia.
"Tứ gia".
Hai chữ này không ngừng phát ra từ trong miệng cô ta, gần như đã thành trích lời mà cô ta luôn ghi nhớ trong lòng.
Không nghĩ tới.
Anh lại có thể gặp mặt anh ta ở chỗ này.
Có một chút chật vật, cũng có một chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
Luật sư An vốn muốn nỗ lực ôm bắp đùi cá muối.
Đợi ngày sau khi công thành danh toại, có thể mượn long thần nở mày nở mặt mà trở về.
Đến lúc đó lại để Phùng Tứ quỳ trước mặt mình mà liếm ống giày của mình.
Loại tâm tính này rất giống với người đàn ông ngốc nghếch bị phụ nữ ruồng bỏ, luôn có loại tức giận rất chuuni: "Cô không lựa chọn tôi, cô sẽ hối hận suốt đời".
Vậy mà.
Mộng tưởng thì tươi đẹp.
Thực tế lại tàn khốc.
Khi bọn họ lại gặp mặt lần nữa.
Người ta yên tĩnh ngồi trong đình nấu dưa chua.
Tôi thương hoàng chạy trốn như con nợ.
Đối lập.
Hơi rõ ràng và cách biệt quá mức.
Châu Trạch nhìn nhìn lão An, anh phát hiện trong mắt luật sư An có chút cô đơn, trên mặt còn kèm theo một loại chán nản.
Có chút ngoài ý muốn.
Cho tới nay, anh ta vĩnh viễn là người như luôn bôi máu gà, hô to: "Phấn đấu phấn đấu lại phấn đấu!", một người luôn mưu toan thay đổi tình trạng cá muối của mọi người trong phòng sách.
Vậy mà luật sư An lại sẽ có lúc ý chí sa sút, tinh thần không phấn khởi.
Châu Trạch đưa tay khoác lên vai luật sư An, vỗ nhè nhẹ một cái.
- Tôi không sao.
Luật sư An cười cười với Châu Trạch.
Cảm ơn sự quan tâm của anh.
Tuy rằng ông chủ hơi cá muối, nhưng thời điểm mấu chốt anh vẫn hiểu được phải cho thuộc hạ chút an ủi không cần tiền này.
- Tứ gia đúng không? Kẻ thù của anh tôi đã mang tới cho anh, giao cho anh xử lý, hai người chậm rãi trò chuyện, tôi đi trước.
- ... ... - Luật sư An.
Châu Trạch lui về sau hai bước.
Anh là quỷ sai, thỉnh thoảng quay về địa ngục đi loanh quanh một chuyến, mặc dù có lúc không phù hợp với quy củ, nhưng này cũng không tính là chuyện đại sự gì, sẽ không bị truy cứu.
Thúy Hoa nhìn chằm chặp Châu Trạch, thấy Châu Trạch muốn lui về sau, theo bản năng cô ta muốn chuẩn bị lao ra khỏi đình.
Đừng nói.
Lần trước người phụ nữ vừa tiến vào dương gian, chỉ tùy tiện tìm một thân thể/
Vẫn không nhìn ra cái gì.
Lúc này.
Bản thể của cô ta.
Thoạt nhìn đầu rất cao, khổ người cũng rất lớn, nhưng không lộ vẻ to con, ngược lại cảm thấy trắng trắng mềm mềm, là loại cao ráo, gợi cảm và hoang dã hiếm thấy ở người phụ nữ phương Đông.
Mấy mẹ chồng nông thôn thích nhất là loại con dâu này, rất dễ sinh con!
Tứ gia đứng lên.
Thúy Hoa không dám lộn xộn, tiếp tục ngồi xổm xuống quan sát ngọn lửa nấu dưa chua.
Thành thật mà nói, tên Phùng Tứ này có vẻ ngoài không tệ, mặt rất trắng, cũng rất anh tuấn, lại tản ra khí chất trông rất thư sinh.
Là loại khí chất của thư sinh thời cổ đại, hoàn toàn ngược lại với loại hình cao như cây sậy.
Châu Trạch âm thầm so sánh một hồi.
Ừm.
Không đẹp như lão Hứa nhà mình.
Nhưng cũng không kém.
Nếu nói trước đây, nguyên nhân khiến luật sư An thu Phùng Tứ vào dưới tay mình, cẩn thận tỉ mỉ bồi dưỡng, không nói tới nhân tố "tướng mạo", Châu Trạch không tin.
Trên thế giới này, nhìn người nhìn năng lực là đạo lý mãi mãi không thay đổi.
Nhưng phần lớn người không cách nào có năng lực nhất kỵ tuyệt trần, cho nên, đa số người vẫn không thoát khỏi tình huống nhìn mặt mà xem số mệnh.
Xấu.
Là nguồn gốc của tai hoạ.
- An ca, đến ngồi một chút?
Tứ gia chỉ chỉ trong đình.
- Lâu rồi không gặp, quá nhớ, tới tâm sự đi?
Luật sư An không nhúc nhích.
Châu Trạch đang từ từ lui về phía sau.
- Người bạn kia, chớ đi. - Phùng Tứ chỉ chỉ Châu Trạch.
Châu Trạch cũng bất động.
Thật ra, lui về mấy bước này coi như kéo ra một khoảng cách ngắn giữa hai người, chờ lát nữa khi phát động công kích, cũng có cấp bậc hơn.
Đánh nhau trong địa ngục.
Hệ số nguy hiểm quá lớn.
Một đào phạm.
Một công địch của địa ngục.
Hơi chút rêu rao sẽ đưa tới vạn người giẫm.
Nhưng khoanh tay chịu chết lại càng không thể nào.
Kéo dài chút khoảng cách cũng tiện liều mạng hơn.
Lão An có trách nhiệm che chắn.
Bản thân mình có trách nhiệm xung phong.
Hai người đã phối hợp với nhau vài lần, cũng có thể tính là có kinh nghiệm.
Chỉ là.
Luật sư An lại thở dài.
Nói thẳng:
- Tứ nhi, nếu như tôi nói tôi không muốn trò chuyện thì sao?
- Nếu An ca không muốn nói chuyện, vậy Tiểu Tứ...
- Chỉ có thể nói công lý với anh.
Ý rất đơn giản.
Rượu mời không uống chỉ có thể uống rượu phạt.
- Rất tốt, tôi cũng muốn nếm thử mùi vị dưa chua của Thúy Hoa.
Luật sư An đồng ý, đi vào trong đình.
Đương nhiên Châu Trạch cũng cùng đi lên phía trước, đồng thời nói khẽ:
- Anh ta là tuần kiểm, anh cũng là tuần kiểm, anh sợ cái gì?
- Ông chủ, trừ phi ông chủ đánh thức vị kia, nếu không hai ta cộng lại cũng không phải đối thủ của anh ta. Anh quá coi thường thực lực của tuần kiểm có viên chức.
- Hiện tại tôi.
- Chỉ có thể coi là một tên lưu manh sa cơ thất thế.
Châu Trạch bừng tỉnh.
Thì ra thực lực của tuần kiểm có liên quan rất lớn tới quan chức của anh ta.
Chẳng trách trước đây mình lại nghi ngờ, chỉ là một tỳ nữ ngu ngốc Thúy Hoa bên cạnh Phùng Tứ đã có thể lợi hại như vậy, so sánh với người ta, lão An chênh lệch hơi lớn. Thì ra nguyên nhân nằm ở nơi này.
Đi vào đình.
Mùi vị dưa chua bên trong đình lại càng đậm.
Dưa chua khai vị ăn với cơm, đối với người yêu thích cách ăn này, đây tuyệt đối là khẩu vị khó có thể vứt bỏ.
Đương nhiên.
Chỉ gặm một mình dưa chua là chuyện không thực tế.
Cũng bởi vậy.
Trên bàn còn bày mì sợi và miếng cá.
Ba người đàn ông ngồi xuống.
Sau khi Thúy Hoa liếc qua Châu Trạch, lại tiếp tục quan sát hỏa hầu.
Tứ gia đưa tay đẩy ấn tín màu xanh lam về phía trước, chỉ vào nó nói:
- An ca, cũng may tôi cách nơi này gần, nếu ấn tín này bay tới trong tay người khác, có lẽ phiền phức sẽ to lắm.
Châu Trạch không biết thứ đồ chơi nhỏ này là gì, nhưng đại khái đã có thể đoán ra nó có công dụng gì.
Luật sư An lại cười cười, nói:
- Vì sao anh lại tới gần nơi này như vậy?
Hai mắt Tứ gia híp một chút.
Đúng vậy.
Vì sao anh lại tới đây gần như vậy?
Địa ngục lớn như vậy.
Anh lại tới tận nơi này ăn cơm dã ngoại?
Lừa gạt quỷ... không đúng, gạt ai đây?
Tứ gia gật đầu, nói thẳng:
- Đến kết thúc công việc, vốn tưởng rằng cổng vòm kia sẽ hít vào thứ gì đó, cần tôi ra tay giải quyết, không nghĩ tới An ca lại có thể bị hít vào.
Rất thẳng thắn.
Vô cùng đơn giản.
Không có không quan tâm tới mấy cong cong quằn quằn trong phim truyền hình.
Người làm quan danh chánh ngôn thuận nói cho bạn biết.
Tôi đang ngồi ở nơi này, hỗ trợ làm việc thu tiền đen.
- A.
Luật sư An hừ một tiếng.
Phùng Tứ thẳng thắn như vậy khiến anh không còn gì để nói.
Trước đây người tố giác mình là Phùng Tứ.
Hiện tại người làm trái pháp luật cũng là Phùng Tứ.
Nhưng anh ta lại không cách nào mắng tên Phùng Tứ này.
Luật sư An rõ ràng, nếu hiện tại anh là người trong thể chế địa ngục, bí mật phạm pháp loạn kỷ cương, ai cũng không thể tránh khỏi.
Địa ngục từng lưu truyền một câu ngạn ngữ.
Khiến Địa Tạng Vương Bồ Tát ngồi xuống chăm chú nghe từng chuyện quan liêu âm ty, có thể có vô tội.
Nhưng nếu để Đế Thích chăm chú nghe chuyện quan liêu, khẳng định sẽ có bỏ sót.
Đây là hiện trạng của địa ngục.
- Chuyện cổng vòm là anh làm? - Châu Trạch hỏi.
Sương mù.
Lệ quỷ biến dị.
Thủ bút thật lớn.
- Người bạn này nói đùa, Tiểu Tứ tôi nào có bản lãnh này.
- Tôi chỉ là chân chạy cho người khác mà thôi.
- Tiểu Tứ tôi vóc dáng thấp.
- Nhưng không thể chịu tội này được.
- Dưa chua đã nấu xong.
Thúy Hoa mở miệng nói.
Tứ gia gật đầu, nói: - Ăn đi.
Ngay cả cá và mì đều đã chín, bỏ vào nồi trộn đều lên là có thể múc ra ăn.
Trong lúc nhất thời.
Ba bát mì cá chua nóng hổi đã được bưng lên.
Tứ gia cầm đũa.
Ăn một miếng lớn.
Luật sư An cũng cầm đũa, ăn một miếng lớn.
Châu Trạch bừng tỉnh, nơi này là địa ngục, ăn đồ ăn không khó chịu.
Anh cũng cầm đũa lên, bắt đầu ăn.
Không cần dùng dịch hoa bỉ ngạn cũng có thể ăn một cách vui vẻ nhẹ nhàng.
Đối với ông chủ Châu, đây chẳng khác gì đang chiếm lời của người khác!
- Oạch! Oạch! Oạch! Oạch! Oạch! ! ! ! !
Trong đình vốn đang dương cung bạt kiếm.
Lúc này lại chỉ quanh quẩn tiếng đám người ăn từng ngụm lớn mì.
Thúy Hoa cao to trắng mập đứng bên cạnh.
Nhìn ba người đàn ông ăn tới vui vẻ như thế.
Khóe miệng cô ấy lộ ra ý cười thỏa mãn.
Như đang nhìn heo trong chuồng nhà mình ăn uống thật ngoan, bắt đầu mập lên.
Mặt đối với cơm nước do người phụ nữ của mình làm, cho dù là ăn ngon hay không ngon, đàn ông đều sẽ cố gắng ăn cho bằng hết, cho dù có ăn quá no cũng không sao cả, đàn ông cho rằng đây là sự thương yêu của người phụ nữ dành cho mình.
Trên thực tế, phụ nữ lại thu hoạch được cảm giác vui vẻ như đang cho heo ăn.
Ăn xong rồi.
Châu Trạch buông đũa xuống.
Thật ra.
Mùi vị không phải quá ngon.
Nhưng nếu ăn thứ gì đó trong địa ngục, chắc chắn sẽ không bị thiệt, đa số đều là cống phẩm.
Mùi vị không khác nhau, khẩu vị cũng không khác nhau, nhưng lại kém chút ý vị. Việc ăn đồ ăn hàng thật giá thật này, nhìn như râu ria nhưng nếu thiếu nó, bạn sẽ cảm thấy rất tiếc nuối.
Cũng không trách sau khi Thúy Hoa tới nhân gian, đối mặt với mì dưa chua Hứa Thanh Lãng làm, cô ta ăn tới cứ phải gọi là vui sướng tràn trề.
- Còn có việc?
Luật sư An đẩy bát đũa trước mặt ra, trực tiếp nói thẳng vào điểm chính:
- Muốn thả muốn đánh, anh trả lời trực tiếp đi, tôi tuân theo.
Châu Trạch lắc đầu.
Lúc này luật sư An đang liều mạng giả làm người mập với Phùng Tứ.
Như khi tham gia hôn lễ của bạn gái cũ.
Quật cường.
Kiên cường.
- Đừng đánh, đừng đánh. - Tứ gia nhận lấy khăn mặt từ trong tay Thúy Hoa, lau khóe miệng, nói: - Lần trước An ca đưa Thúy Hoa trở về, nhân tình này tôi nhất định ta phải trả.
- Chỉ có điều tôi cảm thấy tương đối có hứng thú với người bạn kia của anh, Quỷ Ngọc của tôi đang nằm trên tay người bạn kia, đúng không?
Tứ gia chỉ chỉ Châu Trạch, tiếp tục nói:
- An ca, anh có quan hệ như thế nào với người này?
- Nghe Thúy Hoa nói, anh nhận một quỷ sai ở nhân gian làm ông chủ của mình?
- Anh ta là cơ duyên của tôi. - Luật sư An cũng công bằng: - Tiềm long tại uyên.
- Ah.
Tứ gia gật đầu, không hỏi mà nói thẳng:
- Vậy cứ coi như Quỷ Ngọc là quà ra mắt Tiểu Tứ tặng cho người anh em này.
Thành thật mà nói.
Trên phương diện làm người, đối nhân xử thế, Phùng Tứ là người cẩn thận.
Nhưng Châu Trạch lại cảm thấy có chút khó chịu.
Người này.
Quá dối trá.
Quỷ Ngọc được dưỡng thành như thế nào?
Là từng mạng từng mạng người bình thường tẩm bổ ra.
Anh ta coi nó là đồ đạc của anh ta.
Còn nói tặng cho mình?
Mặt mũi đâu?
Tứ gia đứng lên, xoay người đưa lưng về phía Châu Trạch và luật sư An, đi ra ngoài cổ đình, hướng về phía bên đường.
Có chút thổn thức mà cảm khái nói:
- An ca, gió sắp nổi lên rồi.
- Tiểu Tứ ở phía dưới.
- Trong lòng cũng sợ hãi.
Luật sư An không đáp lời.
Châu Trạch đưa tay thọt vai của luật sư An.
Luật sư An nhìn về phía Châu Trạch, hơi nghi hoặc một chút.
- Có phải anh ta đang cầu xin một cái ôm an ủi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận