Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 319: Ác ma, trở về! (3)

Từ cổ chí kim, bao nhiêu người mộng tưởng trường sinh bất tử, bao nhiêu quân vương trầm mê trong nó, bao nhiêu vương hầu quý tộc vì nó mà không tiếc tất cả.
Nhưng kỳ quái thì kỳ quái.
Châu Trạch đã hiểu, ông lão đang nói lời trong lòng.
Lão ta muốn chết.
Nhưng lão ta không chết được.
Đây không phải già mồm cãi láo, mà là sự chân thật nhất cũng là sự bất đắc dĩ nhất, chôn giấu ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng ông lão.
- Rốt cuộc ông là thứ gì? - Châu Trạch lại hỏi.
- Ah, cậu còn không nhìn ra sao? - Ông lão cười cười, đập đập đầu tẩu thuốc xuống đường: - Hoặc là cậu đã nhìn ra, thế nhưng cậu không thể tin được, có phải không?
Ông lão vừa dứt lời.
Đối diện đường cái có một đám người đi tới.
Giơ hoành phi.
Dùng chiêu bài.
Hô khẩu hiệu.
Không ngừng có người gia nhập vào thêm.
Tiếng hò hét vang tận mây xanh, xua tan ý lạnh mùa đông này, khiến nó trở nên nóng cháy, giống như nắng gắt trên trời, ngày hè tái hiện.
- %%
¥¥

@!
- %%... &!
Khẩu hiệu chỉnh tề.
Vài người dẫn đầu như hít phải thuốc lắc, sắc mặt ửng hồng, kích động không thôi.
Chi đội ngũ này đi qua ngay trước mặt Châu Trạch và ông lão. Trong bọn họ, có người nhìn thấy ông lão và Châu Trạch ngồi chồm hổm ở nơi này hút thuốc, trong mắt không ít người lộ ra vẻ khinh bỉ.
Giống như bọn họ đang nhìn một đám đồng bào chết lặng, nhìn một đám đồng loại xơ cứng.
Ái kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh! (1)
(1) Ái kỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh: hàm ý thông cảm với những đau đớn của họ, nhưng giận vì họ nhát, hèn, không dám tranh đấu.
Châu Trạch gãi gãi đầu.
Ông lão cười ha ha.
Cười xong tiếp tục nói:
- Tôi rất muốn chết. Vì sao cái người bên trong cơ thể cậu lại không giết chết tôi? Không, anh ta có thể giết chết tôi, nhưng hiện tại anh ta không giết chết tôi được, hoặc là anh ta không muốn tốn hao nhiều tinh lực như vậy để giết chết tôi.
Ông lão nói xong lại đứng lên.
Nện tẩu thuốc lên cành cây trước mặt.
Không có sơn băng địa liệt nước ngược dòng.
Cũng không có khí phách "Lỗ Trí Thâm nhổ liễu rũ lên".
Ông lão đánh tới mức hổ khẩu bị chấn động, đau nhức.
Lão ta ôm lấy ngón tay, buồn cười mà nhảy vài vòng trên đất.
- Còn có một loại khả năng nữa, anh ta nhìn ra tôi rất muốn chết nhưng lại không chết được, cho nên anh ta cố ý để tôi sống, để tôi tiếp tục chịu loại hành hạ này!
- Đáng chết.
- Tôi không có tội!
- Anh ta thật ác độc, tôi không chết hẳn, qua một thời gian ngắn nữa sẽ trở về, còn sẽ có người vì tôi mà chết. Vị kia không chú ý. Anh ta không chú ý mạng người, chỉ không vừa mắt tôi, tình nguyện để tôi tiếp tục chịu dằn vặt như vậy.
- Thật độc ác, căn bản là coi mạng người như cỏ rác.
Ông lão tiếp tục tại mắng.
Châu Trạch lại nhìn thấy phía sau đội ngũ xuất hiện vài người. Bọn họ đi về phía một chiếc xe bên cạnh, vây quanh một chiếc ô tô Mitsubishi, đang lấm lét nhìn.
Cửa xe mở ra, từ bên trong có hai người đàn ông cao to đi xuống. Hai nhóm người này nhìn nhau một hồi, cuối cùng nhóm người kia đi, hai người đàn ông vừa xuống xe lại lên xe.
Nhóm người này đi tới đi tới, lại ngừng lại bên cạnh một chiếc xe Toyota phía trước cách đó không xa.
Dường như bọn họ đang nhìn thử xem ai đang ngồi trong xe.
Bọn họ bắt đầu cách cửa sổ xe, chỉ vào người bên trong mà mắng.
Bắt đầu quát lớn.
Bắt đầu giáo dục.
Thậm chí bắt đầu nhổ nước miếng.
Bọn họ dõng dạc, bọn họ chỉ trích, bọn họ vô cùng kích động mặc dù thoạt nhìn, thật ra bọn họ cũng không còn trẻ tuổi gì nữa, hói đầu bụng lớn, trên vai còn có hình xăm kiểu cũ.
Theo tiếng chửi bậy vang lên.
Chung quanh bắt đầu tụ tập càng ngày càng nhiều người. Có người ở xem, có người đập, có người trầm trồ khen ngợi.
Mấy người vây quanh xe ban đầu bắt đầu càng ngày càng kích động, dường như tiếng cổ vũ của người chung quanh đã tiếp thêm lực lượng vô hạn cho bọn họ.
Bọn họ cảm thấy bản thân mình là cái đích cho mọi người hướng tới.
Bọn họ cảm giác mình được tôn trọng chí cao.
Thậm chí bọn họ còn cảm thấy.
Bản thân mình đang sáng lên!
Rốt cục.
Một người không khắc chế được loại xung động này.
Trực tiếp nhảy lên trần xe, bắt đầu nhảy dựng lên.
Vừa giẫm vừa kêu gào, vừa nhảy vừa mắng.
Anh ta say sưa.
Anh ta tự mình.
Anh ta sắc bén tới không thể đỡ!
Một người khác cũng không cam chịu tỏ ra yếu kém, cầm lấy cờ lê đã sớm chuẩn bị từ trước, dưới tiếng kinh hô của mọi người, anh ta trực tiếp đập thẳng xuống kính chắn gió của cửa sổ xe!
- Bốp!
Kính chắn gió nứt nẻ một mảng lớn.
Bọn họ phát tiết lửa giận của mình, cho dù kẻ địch ở xa vạn dặm, cho dù người đang ngồi bên trong, có chứng minh nhân dân được thiết kế giống bọn họ như đúc.
Nhưng bọn họ cảm thấy vinh quang, cảm thấy vĩ đại. Trong tiếng ồn ào của đám người bốn phía, bọn họ cảm thấy thứ mình đang quơ múa không phải cờ lê, mà là đại đao. Giống như nhân vật trong thần kịch được đài truyền hình chiếu mỗi đêm khuya.
Phảng phất như ở chung quanh anh ta.
Có đạn gào thét.
Có súng cối ồn ào.
Có khói thuốc súng thiêu đốt.
Anh ta kiên định.
Cương nghị.
Bình tĩnh.
Một lần rồi lại một lần mà giơ cờ lê của mình lên, đánh tới cửa sổ xe, đánh tới cửa xe.
Phảng phất như thứ anh ta đập không phải là xe.
Mà là xe tăng bọc thép thuộc về kẻ địch.
Anh ta là kì binh Poland.
Là lính xung phong, bảo hộ quốc gia của mình, bảo hộ dân tộc của mình, xung phong vĩ đại hướng về phía lũ xe tăng sắt thép!
Mặc kệ ngàn vạn người ta vẫn hướng tới.
Đây là tín niệm của anh ta lúc này!
Người chung quanh càng không ngừng trầm trồ khen ngợi, hoan hô.
Phảng phất như bọn họ gần nghênh đón một hồi thắng lợi vĩ đại.
Ánh rạng đông.
ở ngay trước mặt bọn họ!
Bọn họ đang chứng minh dũng khí của mình, ngực loã lồ, chiêu cáo cốt khí của mình!
Bọn họ kích động, bọn họ xôn xao, bọn họ rất hưng phấn!
Rốt cục.
Cửa xe bị đẩy từ bên trong ra.
Người ở bên trong sợ đến xuống xe.
Là một người phụ nữ đã có chồng, quần áo bình thường, bên kia lại có một cô bé cũng cùng xuống xe. Cô gái đang khóc, đang kêu, đang mắng.
Người phụ nữ đã có chồng lại quay qua, không ngừng khẩn cầu với mấy người kia.
Nhưng mũi tên đã bắn ra thì không thể quay lại. Trên chiến trường, chỉ có xung phong, cũng không lui lại!
Bọn họ đẩy người phụ nữ kia ra, tiếp tục đập xe, đồng thời còn lớn tiếng kêu gào xích người phụ nữ lại. Đồng thời, bọn họ chỉ vào nhãn hiệu xe, thống mạ sự đê tiện của người phụ nữ ấy, sự vô sỉ của người phụ nữ ấy, sự hạ lưu của người phụ nữ ấy.
Châu Trạch đứng bên cạnh thấy một màn như vậy, hít sâu một hơi.
Ông lão đổi lại một tẩu thuốc, tiếp tục hút.
- Có gì thú vị à? - Châu Trạch hỏi.
- Đáp án mà cậu muốn ở chỗ này. - Ông lão phun ra một vòng khói: - Tôi rất muốn chết.
Ông lão càng không ngừng nói lời này, như Tường Lâm tẩu gặp phải mỗi người đều nói: Tôi chỉ biết khi tuyết rơi, dã thú trong khe núi không có thực ăn, sẽ tới trong thôn; tôi không biết mùa xuân cũng sẽ có... ...
Người phụ nữ kia đứng dậy, ngăn cản đám người đập xe.
Nhưng cái người cầm cờ lê kia…
Lại trực tiếp đập cờ lê xuống!
- Rầm!
Tiếng đầu bị đánh vỡ.
Thanh thúy.
Cũng rầu rĩ.
Người phụ nữ ngã trên mặt đất.
Máu tươi không ngừng chảy ra.
Trong trời tuyết, bốn phía chỉ thuần một màu trắng như tuyết.
Hiện ra một vòng đỏ rực.
Có vẻ như rất chói mắt.
Châu Trạch mím môi, tự nói với mình, đây là ảo cảnh.
Nghiêng đầu qua, Châu Trạch ngoài ý muốn phát hiện, ông lão vừa rồi còn đang đứng bên cạnh mình hút thuốc lá, nay lại không thấy đâu nữa.
Sau đó.
Châu Trạch lại nhìn về phía xe.
Nhìn thấy trong vũng máu.
Phản chiếu ngược lại bóng người ông lão.
Mặt của lão ta rất tiều tụy.
Ánh mắt lão ta hỗn độn.
Lão ta đang khóc.
Lão ta đang kêu.
Lão ta đang nháo.
Lão ta đang lớn tiếng mà cầu xin:
- Tôi rất muốn chết.
- Tại sao không để cho tôi chết đi!
Tuyết còn đang không ngừng rơi xuống.
Người chung quanh.
Bắt đầu càng ngày càng ít.
Như rạp chiếu phim vừa chiếu phim xong.
Càng ngày càng tiêu điều.
Châu Trạch vẫn đứng tại chỗ, mặc cho tuyết chậm rãi bao bọc khắp người anh, khiến anh chậm rãi biến thành một "người tuyết".
Không thấy người đập xe đâu nữa.
Người vây xem cũng không thấy.
Người té xuống đất cũng không thấy.
Chậm rãi.
Xe cũng không thấy.
Ở giữa thiên địa, chỉ còn lại một mảnh trắng xóa thật sạch sẽ này.
Thứ gai mắt duy nhất vẫn là một bãi đỏ hồng trên mặt đất.
Nó hệt như một vết bẩn, tẩy rửa thế nào cũng không thể rửa sạch, lau thế nào cũng không thể lau đi.
Nó tồn tại một cách cố chấp.
Là chướng mắt như vậy, khiến người ta khó chịu như vậy.
Trong bãi đỏ hồng.
Ông lão càng không ngừng reo hò.
Dường như lão ta đang phát tiết áp lực từ rất lâu nay.
- Hiện tại, cậu biết tôi là thứ gì rồi nhỉ?
Dường như đã phát tiết xong.
Dường như đã mệt mỏi.
Cũng cảm thấy phát chán không còn ý nghĩa gì nữa.
Ông lão từ trong đống đỏ hồng đi ra.
Vẫn là lão già mặc áo khoác ngoài màu xanh, vẫn là đôi giày bộ đội đầy bùn sình kia, vẫn là hình tượng một lão nông, thậm chí còn có một ít nước mũi chảy ra, lão ta lấy tay xoa xoa, sau đó vẩy xuống mặt đất.
Châu Trạch gật đầu.
- Ông đã chết, ông lão kia.
- Đúng, ông ta đã chết, nhưng tôi lại không chết được. Mỗi lần chết rồi, tôi lại trở về, đổi một người khác, lặp lại.
Ông lão chống nạnh, dường như rất muốn tiếp tục mắng chửi người, nhưng lại giống như chửi không nổi.
Ông lão đã chết, nhưng hắn vẫn tồn tại.
Sư phụ của Hứa Thanh Lãng chết rồi, nhưng sau đó sẽ còn tiếp tục xuất hiện sư phụ của hắn.
Hắn là một ác ma, phiêu đãng ở trên trời, hắn sẽ hạ xuống, hắn sẽ tiến vào trong cơ thể của một người. Sư phụ của Hứa Thanh Lãng là người đầu tiên. Cũng bởi vậy, vị kia có thể thông huyền, có thể có chấp niệm sâu nặng, có thể trở thành một thiên sư dạo chơi ở nhân gian, thậm chí ngay cả quỷ sai địa phương cũng không dám đụng vào hắn.
Một tuần trước, hắn xuất hiện ở đây, bị Châu Trạch giết chết, thật sự giết chết. Nhưng người chết chỉ là sư phụ của Hứa Thanh Lãng, kẻ ác chân chính, ác ma bồi dưỡng hết thảy, chẳng qua hắn chỉ bị rửa đi tất cả.
Hắn trốn trong góc phòng u ám, chậm rãi liếm láp vết thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận