Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 993: Dịch trắng truy hung thủ! (2)

Châu Trạch ngừng xe lại.
Trước mặt, là một khu phòng trọ, trong đó có một khu vực, còn bị đường dây vàng phong tỏa, hẳn là hiện trường phát hiện vụ án.
Châu Trạch lại gọi đến số điện thoại của lão Trương lần nữa, sau đó xuống xe đi tới.
- Xin chào, đồng chí, nơi này không thể đi vào.
Châu Trạch đưa điện thoại di động cho người cảnh sát này.
Sau đó vén đường cảnh giới lên đi vào, phút chốc, anh đi ra, lấy lại điện thoại di động ở chỗ của người cảnh sát, lần nữa lên xe.
- Đây, đưa cái này cho Hầu Tử ngửi.
Châu Trạch ném một cái túi ni lông màu đen cho lão đạo.
- Cái quái gì vậy?
Lão đạo cho tay vào xem.
Dính dính nhớt nhớt.
Sau khi lấy ra.
Mắt lão đạo trợn tròn.
Mẹ nó.
Một cái ba con sói mới dùng chưa được bao lâu!
- Hítt!
Lão đạo theo bản năng muốn vứt bỏ thứ này.
- Đừng vẫy chứ, vẫy thì mùi không còn nồng nữa.
- … - Lão đạo.
- Vật này mới là tinh hoa sinh mệnh, tôi tìm được ở kẽ hở dưới giường của cặp vợ chồng bắt cóc, nhanh lên một chút đi, chờ Hầu Tử nhà ông dẫn đường đấy.
Lão đạo mặt đầy lúng túng cầm lấy cái ba con sói đó.
Sau đó rất ngượng ngùng nhìn về phía Tiểu Hầu Tử ngồi ở bên cạnh, mặt nó như kiểu sinh mệnh không còn gì luyến tiếc mà nhìn chằm chằm cái ba con sói đó.
- Nói gì đây chứ.
Hầu Tử à.
Ủy khuất mày rồi.
Mày tạm chịu một chút.
Ngửi mùi một chút thôi?
- … - Tiểu Hầu Tử .
...
Xe đã sớm lái ra khỏi phạm vi khu vực Thông Thành, tiến vào huyện Khải Đông, thật ra thì, đây cũng không phải là ở hướng bắc, mà là đang đi về phía nam.
Dựa theo cách nói của lão Trương, cảnh sát đang truy bắt ở trên trục đường giao thông chính, nhưng ông chủ Châu thì vẫn tin tưởng Hầu Tử hơn.
Lui một vạn bước mà nói.
Hầu tử ngửi xong mùi vị đó đã nôn cho tới tận bây giờ.
Bạn không dựa theo hướng nam mà nó đã chỉ để đi.
Cũng thật xấu hổ rồi.
Qua khỏi Khải Đông, lên cầu lớn, rất nhanh đã có thể tới ngoại ô Thượng Hải.
- Bọn họ cũng thông minh, biết phương pháp giương đông kích tây, ha ha.
Châu Trạch cười một tiếng, đợi đến lúc đến trạm thu phí, cầm một chai nước suối lên, uống một hớp, sau đó đưa cho Hầu Tử ở phía sau.
Hai cái móng vuốt Tiểu Hầu Tử vuốt nhận lấy nước suối, bắt đầu súc miệng rửa mặt.
- Cực khổ cho mày rồi.
Châu Trạch tiếp tục an ủi.
Qua khỏi trạm thu phí, Châu Trạch tiếp tục đi về phía nam.
Lão đạo ôm Tiểu Hầu Tử, sắc mặt có chút nặng nề, một là đối với việc càng ngày càng thu gần khoảng cách với cặp vợ chồng bắt cóc kia như thế này dẫn đến sự phẫn nộ trong lòng cũng bắt đầu càng lúc càng dữ dội.
Thứ hai là có chút lo lắng bất an, ông ấy luôn cảm thấy những lời ông chủ nói lúc trước, vẫn có chút dọa người.
Sau khi bắt được người thì làm sao bây giờ?
Tôi cũng đã quên, tôi là quỷ.
Đây là ý gì?
Không giống với lão đạo đang lo lắng bất an, tâm trạng hiện tại của Châu Trạch có vẻ không tệ, lúc trước bị lão Trương nài ép lôi kéo đi điều tra án, tâm tình cũng không tốt như bây giờ.
- Tâm… tình… thật… tốt…
- Tôi đang lái xe, anh có thể đừng bỗng nhiên xuất hiện được hay không?
- Sao… phải… đi… quản… chuyện… này…
- Không tại sao cả, chính tôi cũng là một cô nhi.
- A… a…
Rất hiển nhiên, vị kia không tin.
Bởi vì anh ấy không cho là vậy, không cho là Châu Trạch còn chưa nghĩ thông được chuyện bản thân là cô nhi.
Thật ra thì đời trước Châu Trạch cũng đã nghĩ thông chuyện này, huống chi đời này lại trải qua nhiều chuyện như vậy?
- Thiết hàm hàm, cũng không biết nên giải thích thế nào, anh phân tích giúp tôi một chút, hiện tại tôi cảm giác có can đảm để đối mặt với một số người một số chuyện.
- Hơn nữa, lúc đối mặt với một số người một số chuyện xung quanh, trong lòng tôi luôn có một loại cảm giác, dường như nó đang nói cho tôi biết, chuyện này có nên làm hay không, có cần phải làm hay không.
- Giống như là từ nơi sâu xa, có người đang chỉ dẫn cho tôi vậy.
- Ví dụ như thời điểm đối mặt với lão Trương, sự kiện mới xảy ra kia, thật ra thì coi như là Châu Trạch đang thuận nước đẩy thuyền.
- Hừm…
- Hả?
- Không có gì?
- Alô?
Trong lòng Châu Trạch gọi, anh nói nhiều như vậy cặn kẽ như vậy, anh ấy chỉ “Hửm” một cái?
- Ha… ha…
- Anh cười cái gì?
- Đừng… không… tự… lượng… sức… mình…
- Tôi không có.
- Anh… chỉ… là… một… con… chó… giữ… nhà…
- Được rồi được rồi, tôi nói anh có thể đổi mới một chút được hay không, chó giữ nhà đến chó giữ nhà đi lâu như vậy, thành thật mà nói, tôi cũng đã nghe đến sắp chết lặng rồi.
- Tiện… nhân…
- Sát bút! (Sát bút = ngu ngốc)
- Nó… không… có… ở… đây… nữa….
- Không, ngu ngốc vừa trả lời tôi.
- … - Doanh câu.
Lão đạo chỉ cảm thấy ông chủ - người đang lái xe - bỗng nhiên cả người trở nên rất khủng bố.
Trên người lại bắt đầu xuất hiện phù văn.
Hơn nữa khí tức bắt đầu trở nên rất mãnh liệt.
Ahhh.
Kinh khủng như vậy!
Đây là lái xe đến hưng phấn rồi?
Tiểu Hầu Tử bị dọa sợ đến mức không buồn ghê tởm nữa, co rúc ở trong ngực lão đạo.
Châu Trạch gầm thét:
- Anh có thể an phận một chút được hay không, tôi đang lái xe, tôi đang lái xe!
Sau một phen giày vò.
Châu Trạch thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Dựa vào ghế.
Trên đường cao tốc, tốc độ xe đã biến thành 20 mã.
- Cho… người… đó… thấy… máu…
Giọng nói của Doanh câu lại truyền tới một lần nữa.
- Cho ai? Cho tiểu Hầu Tử hay là cho lão đạo? Hay lại muốn tôi gọi những người khác qua?
Liên tiếp mấy vấn đề của Châu Trạch cũng không được doanh câu trả lời .
Vị kia lại không có động tĩnh gì nữa.
Châu Trạch nhìn qua gương chiếu hậu, quan sát tiểu Hầu Tử và lão đạo ngồi ở phía sau một chút, Doanh câu đang nói ai?
Châu Trạch cảm thấy xác xuất đang nói đến Hầu Tử lớn hơn một chút.
- Chít chít chít chít! ! ! !
Hầu Tử bỗng nhiên chỉ về một phương hướng khác.
- Hiểu rồi.
Châu Trạch hiểu ý.
Chuyển hướng ở đoạn đường phía trước, ra khỏi cao tốc.

- Anh đó, anh có bệnh à, ai bảo anh động dao chứ, ai bảo ai động dao, a, a, a!
Người phụ nữ điên cuồng đập vào trên ngực người đàn ông.
Người đàn ông đột nhiên bắt lấy tay của người phụ nữ.
Hung tợn nói:
- Anh làm vậy là vì ai chứ? Nếu không phải người đàn bà đó liều mạng ôm lấy đứa bé không buông, anh sẽ làm như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận