Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 209: Không ai nhận điện thoại! (2)

Mà lúc này, kết cục của tên võ sĩ cuối cùng có vẻ giống với kết cục của con gà ăn mày kia.
- Này là thế nào?
Hiển nhiên Bạch Oanh Oanh còn chưa hiểu lắm.
- Hắn cũng bị đè chết rồi sao?
Một tên quỷ võ sĩ vừa hô phong hoán vũ, cứ bị đập chết như vậy sao?
Chuyện này cũng giống như mấy boss phản diện trong phim truyền hình được miêu tả vô cùng trâu bò, kết quả còn chưa lên sân khấu đã bị nghẹn chết khi ăn cơm, khiến người ta cảm thấy chẳng hiểu ra sao.
Tiểu loli quỳ một chân xuống đất, cúi đầu với bức tượng điêu khắc đã sụp đổ trước mặt, đây là một phương thức để quỷ sai biểu đạt lòng kính trọng của mình.
- Tào Đỉnh đã thiêu đốt pháp thân, ông ấy vốn có thể trở thành tồn tại như Bạch phu nhân hay như miếu thần của Thanh Y nương nương. Trên thực tế công đức của ông ấy cùng với hương khói nhang đèn mà người Thông Thành cống hiến cho ông ấy suốt mấy đời kia, khiến công trạng của ông ấy còn cao hơn hai người trước rất nhiều.
- Nhưng ông ấy lại bỏ đi tất cả chỉ vì lôi kéo vong hồn của tên võ sĩ này cùng hồn phi yên diệt, ngay cả cơ hội xuống địa ngục mưu cầu một chức quan ông ấy cũng vứt bỏ.
Bạch Oanh Oanh nghe vậy lập tức sửng sốt một chút, sau đó cô ấy cũng quỳ xuống.
Hứa Thanh Lãng đang nằm trên mặt đất nhìn xuống tình huống nơi này, thấy vậy trong lòng cậu ta cũng thổn thức không thôi, kết thúc của anh hùng thật sự khiến người ta cảm thấy thương cảm.
Sau đó.
Hứa Thanh Lãng nhìn về phía Châu Trạch bên cạnh mình vẫn còn đang hôn mê, có chút bất đắc dĩ nói:
- Chuyện này đã kết thúc rồi, anh còn không mau tỉnh lại?
Trong giọng nói của cậu ta có chút bất đắc dĩ.
Còn mang theo sự bất mãn cùng u oán mãnh liệt, mãnh liệt như muốn hóa thành nước tràn ra ngoài.
- Đây là chuyện gì vậy? - Cô gái Nhật Bản có chút tò mò nhìn Châu Trạch.
Hư ảnh của bức tượng điêu khắc sau lưng bọn họ đang bốc cháy, cả một bộ khôi giáp còn lại cùng lá cờ kia cũng đang bốc cháy, ngọn lửa hừng hực bao trùm hết thảy phía trước nó.
- Là ông ấy đang tự thiêu đốt thần hồn cùng công đức của mình. - Châu Trạch giải thích.
Năm trăm năm trước, Tào Đỉnh chết trận, bách tính Thông Thành đã lập nên đền thờ Tào Công cho ông ấy, biến nơi này thành mộ phần của lũ Nhật. Năm trăm năm hương khói nhang đèn cung phụng, là sự tưởng nhớ của dân chúng địa phương đối với ông ấy, mà nay, ông ấy đã không hề giữ lại những thứ ấy, trả hết những thứ ấy lại cho bách tính Thông Thành, chỉ vì ông ấy muốn đưa tên ác ma sắp xuất thổ này đi, bảo vệ nơi này được an bình.
Châu Trạch cảm thấy mặc dù bản thân mình là một người Thông Thành, thế nhưng mình lại không thể làm được tới mức ấy. Nếu không phải anh bị thân phận quỷ sai ràng buộc, rất có thể ngay từ đầu anh đã lựa chọn bo bo giữ mình.
Chính là bởi vì đại đa số người không làm được cho nên mọi người mới càng thêm sùng bái anh hùng, cũng bái tế anh hùng nhiều hơn, cung phụng khói lửa nhang đèn, dâng hiến sự kính trọng của mình với họ, quả thật là không quá đáng chút nào..
Lửa còn đang cháy lớn, bên trong thế giới này chỉ có một mảnh trắng xóa, phảng phất như sẽ bị cháy hết rất nhanh. Sau khi mất sự trấn áp của Tào Đỉnh đối với quỷ hồn của lũ Nhật, điểm kỳ lại của núi Giang Quân cũng sắp không còn tồn tại nữa.
Châu Trạch cũng cảm thấy bản thân mình sẽ có thể rời khỏi đây nhanh thôi, mà sau đó những vong hồn này cũng sẽ tự động xuống địa ngục. Bọn họ vốn nên vào địa ngục từ lâu rồi, cho nên dù Châu Trạch có đưa đám vong hồn này xuống địa ngục hay không cũng không thu được công trạng.
Ah.
Vẫn có công trạng,
Tỷ như cô gái Nhật Bản đang đứng bên cạnh mình đây.
Châu Trạch cảm giác trong chuyện này, bản thân mình vẫn chỉ là một nhân vật đánh đấm giả bộ cho có khí thế, nhưng cũng may không phải mình không có thu hoạch gì, chí ít bản thân mình cũng có thể đưa cô gái này vào địa ngục, kiếm được điểm nào thì hay điểm đó vậy.
Thủy tinh bốn phía bắt đầu vặn vẹo, bốc hơi, đám vong hồn cũng bắt đầu đi loạn chung quanh, bọn họ đang chờ đợi khoảnh khắc cấm chế nơi này triệt để biến mất, mà sau đó bọn họ cũng có thể lên đường xuống hoàng tuyền.
Vừa nghĩ tới chuyện khi mình đi ra ngoài gặp mấy người bên ngoài kia, Châu Trạch còn có chút sợ sệt. Chuyện này vốn là vì mình muốn tới đây điều tra nên mới gây ra, kết quả là bản thân mình bị giam trong gương, cái gì cũng không làm được, mà đoán chừng đám người phía ngoài kia lại bận rộn tối tăm mặt mũi.
Chuyện này thật sự rất khó bàn giao đấy.
Sau khi lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, lại lấy thêm một cái bật lửa, Châu Trạch nhìn điếu thuốc cùng bật lửa trước mắt mình hơi vặn vẹo, ngay tiếp đó chính bàn tay của mình cũng hơi mơ hồ.
Đây là dấu hiệu gần đi.
Nhưng Châu Trạch vẫn châm thuốc.
Sau đó, anh theo thói quen lấy di động ra.
- Chúng ta có thể đi ra ngoài rồi sao? - Nhật Bản cô gái hỏi.
- Chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây, tôi sẽ đưa cô tới nơi cô nên tới. - Châu Trạch nói. - Nếu như cô còn có người thân, sau khi đưa cô đi tôi sẽ liên hệ với bọn họ, nhắn lại lời cuối cùng của cô. Thật xấu hổ, đây đã là chuyện duy nhất mà tôi có thể làm được.
- Tôi hiểu. - Cô gái rất khéo hiểu lòng người.
Châu Trạch nhún nhún vai, thật ra, có một việc Châu Trạch vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, vì sao màn quỷ điện báo kia lại xuất hiện? Vì sao bọn họ ở thế giới trong gương lại có thể liên lạc với bản thân mình, mà mình ở trong gương lại không thể nào gọi điện thoại ra ngoài được? Chẳng lẽ cái đồ chơi nhỏ này chỉ có thể liên hệ một chiều sao? Hoặc chỉ có thể liên hệ với quỷ sai địa phương?
Nhưng không phải tiểu loli cũng là quỷ sai sao?
Còn có một việc, nếu Tào Đỉnh có thể dựa vào chuyện thiêu đốt pháp thần để đốt cháy sạch sẽ các loại yêu ma quỷ quái, vì sao ngay từ đầu ông ta không đốt đi, chẳng lẽ lúc đầu ông ta còn giữ tâm tư muốn bảo tồn bản thân mình, đến cuối cùng, khi ông ta nhìn thấy cục diện tiến triển tới mức không thể nào khống chế nữa mới quyết định hy sinh chính mình?
Đương nhiên, Châu Trạch nghĩ như vậy cũng không phải vì cố ý khinh nhờn anh linh, chỉ có điều anh linh cũng người, có loại ý niệm này cũng rất bình thường.
Quỷ thần xui khiến.
Châu Trạch mở điện thoại lên.
Vào lúc này.
Màn hình điện thoại di động đã bắt đầu trở nên mơ hồ, tất cả chung quanh cũng chậm rãi trở nên không rõ.
Châu Trạch chọn trúng dãy số không biết tên kia, nhấn xuống, lúc trước anh đã thử gọi cho tất cả mọi người, thế nhưng chỉ có chuông chờ lại không có người tiếp, mà riêng số điện thoại này Châu Trạch chưa từng gọi thử lần nào.
- Tút tút tút…
Điện thoại có thể kết nối.
- Tút tút tút.
Không ngờ bên cạnh mình lại có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn để điện thoại di dộng xuống.
Nhìn về phía cô gái Nhật Bản trước mặt mình.
Tiếng chuông của điện thoại di động.
Truyền từ trên người cô ấy tới.
Cô gái sửng sốt một chút.
Nghiêng đầu sang.
Cô ấy nhìn về phía Châu Trạch, vẻ mặt mờ mịt nói:
- Tiếng gì thế nhỉ?
Châu Trạch nhìn cô ấy, bình tĩnh nhìn cô ấy, cô ấy không mặc quần áo, từ sau khi cô ấy ra khỏi ôn tuyền cô ấy đã không mặc quần áo. Sau đó cô ấy theo Châu Trạch chạy từ trong phòng đến đây vốn cũng không mặc quần áo. Cho nên, trên người cô ấy vốn không có nơi nào có thể cất điện thoại di động được.
Chẳng qua, rất nhanh, nụ cười cùng vẻ mê man trên mặt cô gái đã biến mất không thấy gì nữa.
Cô ấy vươn tay.
Đặt lên ngực mình.
Sau đó xé mở da thịt trên ngực mình ra.
Ở giữa hai lớp xương sườn có một chiếc điện thoại xinh xắn bị khảm ở bên trong.
- Ken két! Ken két!
Cô ấy vặn gãy hai chiếc xương sườn của mình, lấy điện thoại di động từ bên trong ra.
Sau đó cô ấy đưa chiếc điện thoại di động kia lên gần sát trên gương mặt mình, ngay trước mặt Châu Trạch.
Hạ giọng.
Trầm giọng nói:
- Này… cứu tôi… cứu tôi…. Tôi đang ở núi Giang Quân… cứu tôi…
Cô gái liếm liếm bờ môi của mình, giống hệt như trò đùa của mình bị người lớn phát hiện, có vẻ hơi e thẹn.
Ngay sau đó, tay cô ấy nhẹ nhàng đập đập vào vị trí mới bị cô ấy xé ra, vừa sợ vừa duyên dáng hô to:
- Thật nguy hiểm quá mà.
- Tôi đã nói lão bất tử thiếu ngón tay này không dễ đối phó như vậy.
- Trước đây cha xứ còn rất không cho là đúng, nói ông ấy đã chết năm trăm năm, còn có thể tạo thành uy hiếp gì nữa?
- Chỉ tiếc.
- Không biết vì nguyên nhân gì khiến tên cha xứ kia cho tôi leo cây, lần này may mà anh ta không tới, nếu không tôi thật muốn chỉ vào mũi anh ta mà mắng anh ta một trận, khiến anh ta mở mắt ra nhìn xem.
- Vừa rồi nếu như tôi cũng xông vào theo bọn họ.
- Có thể hiện tại đã bị đốt chết rồi, đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận