Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 851: Cái đầu tiên! (2)

Bạch hồ xoay người, hai tay chống bắp đùi mình, thở hổn hển nặng nề.
Không dám lưu lại quá lâu.
Bạch hồ lập tức lao xuống thang lầu.
Kêu lớn:
- Ông ta đến đây, ông ta đến đây, ông ta đến đây!!!!!!!!!
Bởi vì “Ông ta” kia.
Lúc trước thiếu chút nữa đã diệt sạch cả hiệu sách.
Tuy rằng cô hận người kia.
Tuy rằng cô cố tình đi đến hiệu sách để chờ cơ hội báo thù.
Nhưng cô cũng không ngây thơ đến mức cho rằng một mình minh có thể đối phó được với ông ta.
Chính là.
Khi cô chạy xuống thang lầu.
Cô thấy lão đạo đang cầm sổ sách tính toán ở sau quầy bar.
Thấy ông chủ của hiệu sách vẫn nằm trên ghế sa lon, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nữ cương thi trong hiệu sách đang châm thêm tách cà phê cho ông chủ.
Đầu bếp kia vẫn ngồi xổm trên tuyết chơi trò u buồn!
Khi cô xuống dưới.
Không có ai quan tâm đến cô.
Không có ai thấy cô.
Bạch hồ hoảng hốt.
Cô cảm thấy mình đã rơi vào chum.
Nhưng khiến cho cô sợ hãi nhất chính là.
Bản thân rõ ràng mới vừa đi ra khỏi ảo cảnh.
Vì sao người ở đây vẫn không nhìn thấy mình?
Chẳng lẽ trong lúc nhất thời bọn họ đều... mù mắt tập thể rồi?
“Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!”
Cửa toilet bắt đầu bị va chạm vào.
Bạch hồ nghiêng người nhìn sang toilet.
“Ầm!”
Cửa toilet bị đẩy ra, bên trong tràn ngập từng luồng khói trắng.
Bạch hồ cắn chặt răng, đến gần rồi đi qua, binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn, dù sao cũng là đại yêu chém giết ra từ trong rừng già,vẫn phải có dũng khí liều mạng!
Chính là.
Khiến bạch hồ bất ngờ ở đây.
Khi cửa toilet bị phá ra.
Cũng không có thứ gì không phù hợp lao ra.
Trong toilet.
Bố trí giống như một linh đường nho nhỏ.
Treo biểu ngữ đen trắng.
Một chiếc quan tài mỏng nằm ở trong đó.
“Leng keng! Leng keng!”
Nắp quan tài bắt đầu rung rung.
Đồ ở trong đó giống như muốn đi ra.
Đây rốt cuộc là cái quỷ gì!
“Lộp bộp!”
Có một vật nặng từ trên quan tài rơi xuống.
Là một cục vàng lớn chừng nắm tay người trưởng thành.
Cục vàng.
Lại là cục vàng kia!
Sắc mặt bạch hồ lập tức thay đổi.
“Loảng xoảng!
Nắp quan tài bị xốc lên.
Một lão già vẻ mặt tiều tụy ngồi dậy từ bên trong.
Ông ta mặc áo liệm.
Vật chôn theo trong quan tài cũng thật ít ỏi, chỉ một chiếc cung săn với một dây xích của chó săn.
Khi nhìn thấy ông già.
Môi bạch hồ khẽ run.
Hiển nhiên.
Cô biết ông cụ này.
Ông cụ nhếch moi.
Ánh mắt lõm xuống.
Mở miệng nói:
- Vì sao chỉ cho một cục, vì sao chỉ cho một cục, vì sao chỉ cho một cục... ...
- Tôi... ...
Chồn bạc có phần trở tay không kịp, đối mặt với bóng dáng cao lớn già nua đã kéo dài rất nhiều năm trong ký ức của cô, cô có vẻ yếu đuối không chịu nổi.
“Leng keng! Leng keng!”
Sau giá sách.
Một người đàn ông trung niên đi ra.
Sắc mặt anh ta trắng bệch.
Chỗ ngực có một mũi tên đâm vào, ở chính giữa!
- Vì sao chỉ cho một cục, vì sao chỉ cho một cục, vì sao chỉ cho một cục... ...
Ánh mắt người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào bạch hồ, chất vấn.
“Leng keng! Leng keng! Leng keng!”
Ngoài cửa hiệu sách.
Một người đàn ông trung niên mặc áo trắng đeo còng đi đến, khi anh ta đi nhìn thất tha thất thểu, lại rất kiên định, càng không ngừng lẩm bẩm nói:
- Vì sao chỉ cho một cục, vì sao chỉ cho một cục, vì sao chỉ cho một cục... ...
Bạch hồ cảm thấy đầu mình sắp nổ rồi.
Lập tức che kín lỗ tai mình.
Đuôi phía sau cũng dài ra.
Bắt đầu điên cuồng ve vẩy.
Nhưng mà.
Khi cô bịt tai cúi đầu.
Thấy trên đất còn có một người đàn ông trung niên.
Anh ta kéo lê hai chân trên mặt đất, chỉ có thể dựa vào hai tay bò tới.
Không biết từ khi nào anh ta đã lặng yên không một tiếng động đến dưới người bạch hồ, bạch hồ không hề cảm giác thấy.
- Vì sao chỉ cho một cục, vì sao chỉ cho một cục, vì sao chỉ cho một cục... ...
- A a a a a a!!!!!!
Bạch hồ lảo đảo lui về sau.
Rồi sau đó ngồi chồm hổm xuống.
Mắt lỗ tai miệng mũi của cô cũng bắt đầu chảy tràn ra máu tươi.
Linh hồn giống như đang thừa nhận thống khổ bị xé nứt.
Thống khổ!
- Vì sao chỉ cho một cục!
- Vì sao chỉ cho một cục!
- Vì sao chỉ cho một cục?
- Vì sao chỉ cho một cục...
Sắc mặt bạch hồ vô cùng tái nhợt, trên thân thể đã bắt đầu xuất hiện lớp lông màu trắng, hiển nhiên, đây là dấu hiệu kể cả hình người cũng đã không duy trì được nữa.
- Tôi không muốn vậy, tôi không muốn vậy, tôi thật sự không muốn vậy, không muốn vậy mà... ...
Bạch hồ quỳ rạp trên đất, cô uất ức, cô khóc rống.
Chính là.
Khi cô lại ngẩng đầu lên.
Lại phát hiện chiếc quan tài kia đã xuất hiện ở trước mặt cô.
Ông già trong quan tài đang thò người ra.
Từ khoảng cách rất gần nhìn bạch hồ quỳ trên mặt đất.
- Tôi không muốn vậy... tôi thật sự không muốn vậy... tôi không biết sẽ như vậy... tôi thật sự không biết sẽ như vậy mà...
Bạch hồ vừa nỉ non vừa nhìn ông cụ trước mặt.
Cô còn nhớ rõ mùa đông năm đó, ông cụ bắt được cô, lại cùng cô ở trong một căn nhà gỗ rách nát cùng nhấc một cái nồi lên, cùng cô chia sẻ đồ hầm thập cẩm nóng hầm hập trong nồi.
Vẻ mặt của ông cụ như đang khóc, lại như đang cười.
Ông nhìn bạch hồ.
Mở miệng nói:
- Cô mù rồi... hay là tôi... tôi mù rồi?
Bạch hồ ngây ngẩn cả người.
Trong đôi mắt.
Có máu tươi chảy tràn ra.
... ...
Vào mùa thu không biết của bao nhiêu năm trước kia, cô trở về tìm ông cụ kia, cô muốn báo ân.
Cô một thân trắng nõn, mang theo một cục vàng mình mới gom được đi tới trong thôn, lại nhìn thấy trong nhà ông cụ đang làm tang sự.
Cờ phướn trắng phấp phới.
Tiếng khóc mơ hồ.
Dưới bàn thờ trong linh đường.
Ba người con hiếu thảo đang quỳ.
Ông cụ, đã chết rồi.
Bạch hồ hơi sầu não.
Cô nhìn ba người con hiếu thảo đang quỳ phía dưới.
Lại nhìn cục vàng ở trên người mình.
Ba người.
Ba phần.
Cô thò móng vuốt.
Tuy rằng cô khi đó vẫn không thể huyễn hóa ra thành hình người.
Nhưng dùng móng vuốt cắt vàng vẫn không có vấn đề gì.
Ba người, chia ba phần.
Nhưng mà.
Khi móng vuốt chạm đến vàng.
Bạch hồ lại dừng lại.
Trong đôi mắt cô lộ ra vẻ giảo hoạt.
Ủa.
Tại sao phải chia chứ.
Cứ ném cả cục qua.
Tự các ngươi cướp đi.
Hi hi hi.
Chơi thật vui thật vui.
Hi hi hi.
Thú vị thú vị...
Bạn cần đăng nhập để bình luận