Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1698: Cho ông lễ Phật! ! ! (2)

- Tôi cầu Phật, nhưng bàn thờ trống không, nếu muốn mời tiên giáng xuống, lễ Phật, đã không thỏa mãn được tôi, tôi muốn sớm một chút được nhìn thấy, tiên thực sự, là loại khí thế ra sao.
- Nhưng ông ta, so với tôi thì đã tới nơi đó từ sớm rồi, cầu đi cầu lại, cầu đến mức trở thành một hình nhân thế mạng của ông ta.
- Tôi không quá hiểu rõ ông ta, nếu không, cái thế cục mê mang cả ngàn năm này, tôi không thể nào để đến lúc kiêm phong sắp chạm tới cổ tôi, mới thực sự bình tỉnh đại ngộ được.
- Ông ta lại rất hiểu tôi, thậm chí, so với chính bản thân tôi thì còn hiểu tôi hơn.
Thanh niên mang khẩu trang đứng lên.
Chậm rãi đi tới cửa phòng phẫu thuật.
- Tôi do dự quá lâu, tôi cũng mê mang quá lâu rồi.
- Thỉnh thoảng có lúc mê mang, trong một chốc mơ hồ, một lần nữa mơ lại về thời Thượng cổ.
- Đám đại năng thời kì Thượng cổ, vui cười giận mắng, động một chút là hủy diệt.
- Trong tình cảnh như thật như ảo này.
- Tôi đã từng đến gần bọn họ.
- Bọn họ hỏi tôi.
- Rằng tôi đến từ nơi nào.
- Tôi đáp:
- Đến từ cực lạc.
- Bọn họ hỏi tôi.
- Tại sao lại tới đây.
- Tôi đáp:
- Tới đây để cầu Phật.
- Bọn họ cười.
- Bọn họ cười và nói rằng.
- Từ lúc bọn họ sinh ra đời, thế gian đã không có Phật nữa.
- Tích...
Trên điện tâm điện đồ, đã thành một đường thẳng tắp lạnh như băng.
Chủ nhiệm Vương cắn răng một cái, ngẩng đầu lên, là giải thoát, hay là tiếc nuối, hoặc giả, là khổ sở?
Anh ta không biết, nhưng chỉ cảm thấy, trong lòng trống rỗng.
Mọi người trong phòng phẫu thuật, vào lúc này đều trầm mặc lại.
Bọn họ đang mặc niệm một chút cho sinh mạng vừa rời đi, cũng không biết, đối với bệnh nhân trên bàn mổ mà nói, chuyện này là một loại giải thoát, là một loại tái sinh, hay là một loại… trở về.
Ở cửa phòng phẫu thuật,
Thanh niên mang khẩu trang đưa tay.
Đẩy cửa ra.
Ở cửa.
Một thanh niên áo bào đen khom người đứng ở đó.
Mặt mỉm cười.
Phảng phất như đã sớm cung kính chờ đợi từ lâu.
Lúc chân của thanh niên mang khẩu trang bước ra phòng khỏi phòng phẫu thuật.
Băng vải trên người ông ta bắt đầu tiêu tan.
Vết thương trên người ông ta bắt đầu khôi phục lại.
Một bộ cà sa cổ xưa xuất hiện trên người ông ta.
Một tấm mặt nạ màu vàng óng thay thế cho khẩu trang tiếp tục che đậy mặt mũi của ông ta.
Giọng nói của ông ta, vẫn bình tĩnh như trước, vẫn trong trẻo như trước, khí tức vẫn không mang theo chút khói bụi cùng với gợn sóng nào:
- Nếu, ngài nói từ lúc ngài sinh ra trên đời, thế gian đã không còn Phật.
- Vậy, bần tăng đặc biệt ở nơi này lễ Phật cho ngài.

- An Bất Khởi, cháu trai của tôi đâu rồi, cháu trai của tôi đi đâu rồi chứ?
- Đông đông đông! Đông đông đông! Đông đông đông!
Trong căn phòng, An Bất Khởi vừa đặt điện thoại di động xuống thì có chút nhức đầu xoa trán một cái.
- Chết tiệt!
- Thật đúng là một lão cổ hủ.
- Rõ ràng có chuông cửa lại chỉ biết ra sức mà đập cửa.
Luật sư An một hơi uống cạn sạch số rượu vang còn sót lại ở trong ly.
Đứng dậy.
Chỉnh sửa lại cổ áo của mình một chút.
Không đến cửa để mở cửa, mà lại đi tới bên phía ban công, thử lật người đi sang bên cạnh.
Một loạt động tác này, đơn giản là giải thích một cách chính xác nhất cho thành ngữ có tật giật mình.
- Ầm!
Một âm thanh trầm muộn truyền tới.
Khóa cửa đã bị nổ bật ra.
Cửa phòng trực tiếp mở ra.
Thân thể nhỏ bé của Trương lão đầu, lại giống như ẩn chứa một loại khí thế đầy phẫn nộ mà hung hăng xông vào.
Quả thật là ông ta có đủ lý do để tức giận.
Luật sư An theo bản năng xoay người, động tác lật người nhảy qua ban công biến thành tư thế tựa vào bên trên ban công hưởng thụ gió biển buổi chiều.
Nắng vàng, bãi cát, gió ấm.
Cộng thêm tóc mái nhẹ nhàng đung đưa.
Mười phần phong cách của ông chú.
Buổi tối mấy ngày nay, luật sư An đều sẽ đi xuống tán gẫu với mấy hotgirl mạng kia một chút, chia sẻ cảm nhận về nhân sinh một chút.
Tuy nói quả thật có không ít người nổi tiếng trên mạng dựa vào bộ lọc làm đẹp để xuất hiện dưới ống kính, thậm chí phẫu thuật thẩm mỹ cũng không phải số ít, nhưng bạn không thể không thừa nhận, giá trị nhan sắc thông thường trong vòng tròn những người nổi tiếng trên mạng thì đều cao hơn những vòng tròn khác rất nhiều.
Đương nhiên, sau khi chia sẻ cảm nhận về nhân sinh một phen thì ngàn vạn lần đừng quên khoe khoang chiếc ví tiền xa hoa của bạn và móc tấm thẻ quý giá của bạn ra để thanh toán.
Dù sao, đàn ông trung niên có tiền thì mới gọi là chú, đàn ông trung niên không có tiền thì gọi là… ông già.
Lúc này, luật sư An dùng loại phương thức này để đối mặt với Trương lão đầu, chỉ có thể nói rõ một chuyện, đó chính là anh ta có chút hoảng.
Nguyên nhân hoảng là gì, không cần nói cũng biết.
Trương lão đầu đứng ở nơi đó, ánh mắt, sống chết mà nhìn chằm chằm vào luật sư An, nói từng chữ từng chữ một:
- CHÁU TRAI CỦA TÔI, ĐÃ ĐI ĐÂU RỒI?
Dê mẹ liếm con, cách một thế hệ lại thân hơn*.
(*ví dụ điển hình là việc ông bà thường yêu chiều cháu hơn con, yêu chiều cháu cố hơn cháu nội)
Chớ nói chi là giữa Trương lão đầu cùng lão Trương cách không biết bao nhiêu thế hệ rồi, đừng nhìn lão già kia mỗi lần đều mắng tới chửi lui với lão Trương, trên thực tế, ông ta thật sự rất yêu thích* đứa cháu trai nhà mình.
(*nguyên văn là từ
稀罕

ý chỉ việc yêu quý vì hiếm lạ)
Lúc uống rượu, ông ta thường xuyên cảm thán vì sao vận mệnh vẫn luôn khao khát dòng họ nhà họ Trương bọn họ đến mức ra sức nhổ lông cừu như vậy, nhưng trong sự chua xót trong lòng này, cũng có một loại kiêu ngạo không nói rõ được cũng không diễn tả rõ được.
- Lão Trương không có ở trong khách sạn sao? Có phải là đã đi xuống uống trà chiều rồi hay không chứ?
Luật sư An bày ra biểu cảm tôi rất vô tội kiểu tôi không hề biết gì cả, đơn thuần đến mức giống như là một bé Teletubbies vậy.
Trương lão đầu lặng lẽ đưa hai tay ra, bắt đầu kết ấn.
- Ha, tôi nói này, ông đừng có manh động nha!
Luật sư An lập tức nhảy xuống khỏi ban công, tay chỉ vào Trương lão đầu để cho ông ta kiềm chế xúc động.
- An Bất Khởi, anh đang đùa với tôi sao?
Trương lão đầu phát cơn giận dữ.
- Một người bạn làm cảnh sát của anh ấy tới tìm anh ấy, anh ấy muốn đi ra ngoài hỗ trợ giúp đỡ chính nghĩa rồi.
- An Bất Khởi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận