Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 219: Người ngăn ta cá muối, chết (1)

Lúc này, mấy người trẻ tuổi phía trước truyền đến một trận hoan hô.
Châu Trạch nhìn về phía màn hình, là đội Thông Thành đá vào một quả, tỉ số hiện tại là 1:2, đội nhà bị dẫn trước.
- Ha, không ngờ còn có thể đá vào một quả? - Người đàn ông trung niên có chút ngoài ý muốn.
Qua tới ba phút đồng hồ.
Lại là một trận hoan hô.
San đều tỉ số!
Đã san đều tỉ số!
Người đàn ông trung niên đứng bật lên, trên mặt hiện lên vẻ không dám tin tưởng.
- Đã dàn xếp tỉ số rồi sao? - Châu Trạch hỏi.
- Không, hẳn không phải như vậy, cũng không có khả năng dàn xếp, giải bóng đá ngoại hạng Trung Quốc kia không thể nào hy vọng mình thua được, sau lưng nó là một tập đoàn lớn, mà chắc bọn họ cũng thấy chướng mắt chút tiền cá độ ấy.
Lúc này, mấy người tuổi trẻ trong tiệm càng không ngừng nỗ lực hò hét, hò hét rất hăng, hi vọng có thể vào thêm một quả nữa.
Sau đó.
Ngay trước khi trận thi đấu kết thúc.
Đội Thông Thành lại vào thêm một quả nữa, lật ngược tình thế, đồng thời cuối cùng còn đá thắng giải bóng đá ngoại hạng Trung Quốc hơn mình hai cấp bậc này, sáng tạo ra một kỳ tích mới, thu hút được sự chú ý rất lớn.
Người đàn ông trung niên mím môi một cái, cười cười với Châu Trạch, sau đó khập khiễng chống gậy đi ra khỏi tiệm.
Châu Trạch đã miễn phí cho ông ta, ông ta cũng không trả tiền.
Trận thi đấu kết thúc, những người khác trong tiệm cũng đều rời đi, chỉ có điều người đàn ông mặc áo sơ mi đỏ vẫn ngồi ở chỗ đó. Cả cuộc tranh tài, ông ta không hoan hô cũng không nói gì, chỉ im lặng ngồi ở chỗ kia nghiêm túc xem.
- Này, nên lên đường rồi. - Châu Trạch đưa tay vỗ vỗ bả vai của đối phương: - Trước khi xuống hoàng tuyền tôi đã cho ông được xem một trận bóng tiêu khiển, cũng có thể coi là đối xử không tệ với ông rồi, đúng không?
Người đàn ông mặc áo sơ mi đỏ sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nhìn Châu Trạch, môi mấp máy vài cái, nói: - Thủ thành mà người què kia nhắc tới lúc trước, chính là tôi.
Châu Trạch nghe vậy, cảm thấy hơi ngoài ý muốn một chút.
- Một năm kia, tôi đã được đối thủ của nhà cái mua chuộc, đen ăn đen, trận đấu mới mở màn tôi đã để cầu thủ nước ngoài của đối phương sút vào hai quả, ai biết tên kia lại còn giỏi hơn cả tôi, dám phản đội nhà ba quả như vậy.
- Ha ha.
- Cuối cùng màn đá vào lưới kia đúng thật là vừa chậm vừa yếu, tôi chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể làm bộ ngã sấp xuống thả cho quả bóng kia vào.
- Các người đang thi đấu hay đang đùa cợt vậy? - Châu Trạch cảm thấy cạn lời, sau đó hỏi: - Thế ông chết như thế nào?
- Gặp phải tai nạn xe mà chết. - Người đàn ông mặc áo sơ mi đỏ có chút bất đắc dĩ lắc đầu: - Tôi xuất ngũ hơn mười năm, trong một lần lái xe trên đường, trong hoa viên bên cạnh có một đám học sinh đá bóng. Vừa lúc quả bóng bị đá bay vào xe tôi, đụng vào trên cửa sổ xe làm tôi sợ hết hồn, đánh nhầm tay lái chạy vào làn đường ngược chiều.
- Sau đó xảy ra tai nạn xe cộ.
- Thật ra chỉ là một tai nạn xe nhỏ, rõ ràng xe khách tầm trung đối diện tôi chạy rất chậm, thực sự rất chậm, không nhanh chút nào.
- Đầu tôi chỉ bị va chạm một chút, được đưa đến bệnh viện từ rất sớm nên không xảy ra chuyện gì.
- Sau đó ngay ngày trước khi tôi xuất viện đột nhiên chết bất đắc kỳ tử trong bệnh viện, chết vì não chấn động gì gì đó.
- Cậu nói xem.
- Có buồn cười hay không chứ?
Châu Trạch không rõ lắm, rốt cuộc trên thế giới này có luân hồi hay không? Mà cái gọi là nhân quả báo ứng, đến cùng nó có tồn tại hay không? Thế nhưng anh lại có thể xác định một điểm, người hay làm chuyện ác, tham lam tiền của bất nghĩa cuối cùng sẽ phải bị quả báo trừng phạt.
Chí ít.
Bọn họ sẽ chết già.
Mở cửa địa ngục ra, Châu Trạch duỗi tay nắm lấy áo sơ mi đỏ của người đàn ông, trực tiếp đem ông ta vào bên trong, một đơn công trạng đã được hoàn thành.
Kế tiếp, Châu Trạch lại tiến vào trạng thái cá muối, anh nằm trên ghế sa lon cầm tờ báo lên, vừa đọc vừa uống cà phê, sau khi trải qua những khúc chiết ở thế giới trong gương, Châu Trạch cảm thấy loại trạng thái hiện tại của mình đúng là một sự hưởng thụ lớn lao.
Châu Trạch vẫn duy trì tư thế này mãi cho đến buổi tối, khi Hứa Thanh Lãng đi tới nhỏ giọng nói với anh: - Trong tiệm hết tiền rồi.
Thật ra tiền thuê mặt bằng của phòng đọc sách này cũng không tính là đắt, dù sao anh cũng thuê được nơi này trong tay nhà họ Hứa, mà khi bàn tới vấn đề giá cả nhà họ Hứa đã bật đèn xanh cho anh.
Nhưng chi phí ăn uống của mọi người cộng thêm chi phí điện nước các loại, tính ra cũng không phải một con số nhỏ, ngay cả cà phê ông chủ Châu uống lúc này cũng là cà phê được nhập khẩu, giá cả vốn không rẻ chút nào. Mặc dù Hứa Thanh Lãng chỉ pha chế mấy loại đồ uống rẻ tiền kém chất lượng cho khách, thế nhưng chính cậu ta lại uống toàn những thứ không rẻ.
Lại thêm chuyện làm ăn với người sống của phòng đọc sách vốn chẳng tốt đẹp gì, chỉ cần nhìn xem hiện tại Châu Trạch không có ý muốn nhập sách mới về là đủ biết, rốt cuộc việc làm ăn của phòng đọc sách chỉ tạm bợ tới mức nào.
- Đi lấy tiền giấy ra đốt đi, đốt thêm nhiều một chút.
- Được.
Hứa Thanh Lãng đi lấy tiền giấy, lão đạo đang chơi đùa với Hầu Tử nhìn thấy một màn này lập tức bu lại.
Đối với lão đạo, trên thế giới này không có trò gì vui hơn trò đốt tiền giấy này, còn đã nghiền hơn cả chơi máy đánh bạc, chỉ cần ngồi xổm trước cửa tiệm đốt một chút, chỉ một lát sau đã có người tới đây ném tiền vào, quả thực là quá vui.
- Lấy thêm ít nữa đi. - Lão đạo ở bên cạnh thầm nói.
- Được rồi. - Hứa Thanh Lãng cầm một xấp nói.
- Ông chủ đã nói đốt nhiều thêm một chút mà, cậu tiết kiệm thay cậu ta cái rắm gì.
- Đã khá đủ rồi, nếu đốt thêm nữa là quá phá của.
- Nhà của cậu ta cần cậu tới phá sao? - Lão đạo lắc đầu: - Cho dù có phá thì cũng phải do Oanh Oanh phá!
Hứa Thanh Lãng suy nghĩ một chút lại cảm thấy dường như lão đạo nói rất có đạo lý, thế là cậu ta dứt khoát lấy thêm một xấp nữa đưa cho lão đạo, ngay sau đó, Hứa Thanh Lãng cùng lão đạo mỗi người cầm một xấp tiền, thừa dịp đêm đen châm lửa đốt ngay cửa phòng sách.
Sau khi đốt xong, lão đạo lập tức ngồi chồm hổm bên cạnh hút thuốc, chờ nhân dân tệ tới đây.
Thật ra, bản thân lão đạo cũng giữ lại không ít tiền giấy, có đôi khi gặp phải một số con quỷ không có tiền, chỉ có mấy tờ bạc lẻ khiến Châu Trạch chướng mắt, vì thế anh thưởng luôn cho lão đạo.
Lão đạo không kìm được vui mừng mà giấu đi, tích tiểu thành đại, cũng tích được một số lượng không nhỏ.
Hơn nữa lão đạo còn có một mơ ước, chính là chờ sau khi lão góp từng li từng tí đạt được số lượng đầy đủ, lại dùng băng dính dính hết chúng nó lại thành một bộ quần áo, cũng giống áo da cá của dân tộc Hách Triết vậy, dán xong lập tức mặc lên người.
Mẹ ôi, đến lúc đó thật sự biến thành điềm lành hình người, chỉ nghĩ thôi đã thấy kích động.
Nếu mình mặc bộ quần áo đó vào xong lại tới Ma Cao đánh bài, chẳng phải mọi việc đều sẽ thuận lợi sao?
Một chiếc xe điện từ phía trước lái tới, ánh mắt lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng đồng thời nhìn về nơi ấy, hai người đều cảm thấy người đưa tiền tới hôm nay hẳn chính là anh ta.
Người chạy xe điện tới đây mặc một bộ đồng phục màu xanh nhạt của người giao đồ ăn ngoài, đội mũ bảo hiểm, vừa nhìn đã có thể nhận ra anh ta là người giao hàng. Người thanh niên giao hàng này vốn còn chưa cảm thấy có gì lạ, thế nhưng sau khi anh ta đi ngang qua phòng đọc sách, bỗng nhiên nhìn thấy ngoài cửa tiệm có một nam một nữ ngồi chồm hổm, đưa mắt nhìn chằm chằm mình. Đáy lòng anh ta bỗng chốc nghiêm nghị hẳn lên, vừa vặn ngay phía trước có một chốt cứu hỏa, không ngờ anh ta lại trực tiếp lái xe đâm thẳng vào.
- Bịch.
Có một chiếc rương nhỏ rơi xuống, bên trong toàn là hộp đồ ăn nhanh.
Người thanh niên giao hàng lập tức đứng lên, trông dáng vẻ của anh ta giống hệt như người có tật giật mình vậy, lập tức đỡ xe điện của mình lên, dường như anh ta còn chẳng màng tới bản thân đã bị rớt đồ, trực tiếp lái xe ra đường lớn.
- Bíp bíp... ... ...
Tiếng còi của xe ô tô truyền đến.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng.
Nam thanh niên giao đồ ăn kia giống hệt như một tên đầu sắt trực tiếp đụng vào xe buýt trước mặt, hơn nữa lại còn vượt gấp lên trước.
- Rầm!
Nam thanh niên giao đồ ăn nhanh bị đụng bay ra ngoài.
Ngay cả xe điện cũng bị tông tan nát.
Thế nhưng mũ bảo hiểm của anh ta lại trùng hợp một cách kỳ lạ, rơi xuống ngay trước mặt lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng, lại còn lăn vài vòng, lắc lư vài cái.
Dường như lần này đùa lớn rồi.
Hứa Thanh Lãng cùng lão đạo liếc nhau, đều có thể nhìn ra vẻ luống cuống chân tay từ trong mắt đối phương.
- Tôi đã nói đốt ít một chút rồi. - Hứa Thanh Lãng oán giận nói.
- CMN, không phải do cậu lấy sao?
Lão đạo tức giận chỉnh trở về, sau đó lão đứng dậy nhặt lấy mấy hộp cơm nam thanh niên giao đồ ăn nhanh làm rơi vãi lên, thế nhưng chỉ mới vừa cầm nó trên tay lão đạo lập tức cảm thấy không đúng lắm, bật người kéo Hứa Thanh Lãng vào phòng đọc sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận