Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 746: Nhãn hiệu đại lễ bao của Tứ gia (1)

Ghen tỵ!
Cô ta là tỳ nữ, mình là nữ hầu, sao không biết xấu hổ đi so bì với người khác?
Châu Trạch vốn tưởng rằng cô ngốc này trừ bỏ làm dưa chua ra thì không biết làm gì khác, không nghĩ tới thật đúng là đa tài đa nghệ, chỉ chốc lát sau, một bức phác họa đầy cảm giác lập thể đã hiện ra trên giấy.
Đây là một cái bục.
Trên bục có một khung sắt, cạnh khung sắt còn có xiềng xích, bên cạnh có cái búa giống như “Cẩu đầu trảm” của Bao Công, còn có một loạt những thứ khác, đều là dụng cụ tra tấn.
Luật sư An và Phùng Tứ Nhi liếc nhìn nhau.
Lúc trước khi nghe Thúy Hoa thuật lại tình huống bên dưới, bọn họ không hề có phản ứng gì, nhưng trước mắt sau khi nhìn thấy bố cục tấm tranh này, sắc mặt của hai người thay đổi thành trầm trọng hơn trước không ít.
- Sao vậy?
Châu Trạch hỏi.
Hứa Thanh Lãng ngồi xổm xuống, cầm lấy cây bút mà Thúy Hoa mới vừa buông xuống.
Điểm lên trên mặt búa, đao lớn, khung sắt các loại dụng cụ bên cạnh khung sắt này, nói:
- Bố trí phương hướng của mấy thứ này không bàn mà hợp với thuật phong thủy, xem như một sát trận.
- Sát trận?
Châu Trạch hơi sửng sốt:
- Để giết người?
Hứa Thanh Lãng lắc đầu.
Cố ý quay đầu lại nhìn thoáng qua Châu Trạch đang đứng sau lưng mình.
Nói:
- Đây là bố cục phong thủy phá sát.
- Chuyên giết cương thi!
Phùng Tứ gật gật đầu, phụ họa nói:
- Không sai, bố trí chuyên giết cương thi, khả năng trăm năm trước nơi này từng có họa cương thi, người của phủ Mộc Vương mời một vị thầy phong thủy có đạo hạnh rất sâu tới phong huyệt ở đây, coi như bố trí cạm bẫy.
- Nhưng không biết vì sao, cạm bẫy này lại vô dụng.
- Như vậy xem ra, người thiết kế tính kế Châu tiên sinh chắc là người bản địa, bằng không cũng không thể biết được chỗ này.
- Người kia.
- Mục đích thật trực tiếp.
- Muốn chôn giết anh.
Nghe thấy mấy lời này, phản ứng đầu tiên của Châu Trạch không phải là:
Úi chà.
Có người muốn giết mình.
Mà là:
Má nó, may mà không cho Oanh Oanh nhà mình xuống
Cho dù là phong thủy sát trận, nhưng nếu Châu Trạch tự mình đi vào, rốt cuộc có vây giết được mình hay không thật sự khó nói, dù sao anh không giống với cương thi truyền thống trên ý nghĩa.
Cương thi truyền thống nào có linh hồn chứ?
Ví dụ như Oanh Oanh và bé trai không có.
Hơn nữa một ít mật dịch tự tin đặc biệt đi, nguy hiểm lớn hơn nữa ở trước mặt mình, luôn tin tưởng có thể có cơ hội và xác suất bị bản thân phá vỡ.
Nhưng nếu như Oanh Oanh đi xuống, khả năng sẽ có vấn đề lớn, đối phương đã cố ý dẫn nhóm người mình đến đây, nhất định có một chút tin tưởng với bố trí dưới đó.
Cho dù không giết được mình, nhưng khả năng giết chết Oanh Oanh vẫn rất lớn.
Chính là.
Châu Trạch thật sự không biết ở Vân Nam này, rốt cuộc là ai muốn giết mình?
Từ khi lĩnh chức tới nay, thời gian gần hai năm, không nói tới đại sát tứ phương ở dưới địa ngục cùng với tên ngu ngốc cứng đầu, dù sao trừ bỏ Mạnh Bà ở cầu Nại Hà, cũng không có ai biết được thân phận trên dương gian của mình.
Khi Doanh Câu biểu diện ở dưới địa ngục, cũng cố ý mơ hồ thân phận và dung mạo của Châu Trạch, sẽ không bị phát hiện.
Mà từ khi bản thân làm quỷ sai đến nay, cũng thích làm việc thiện, thu được nhiều thiện duyên.
Không nói người gặp người thích hoa gặp hoa nở, nhưng không để lại vài kẻ thù đối đầu.
Ừm.
Phần lớn kẻ thù đều bị diệt cỏ tận gốc.
Chuyện Bạch phu nhân và hòa thượng chốc đầu kia còn chưa hoàn toàn xử lý xong, nhưng bọn họ và Vân Nam này vốn không có liên quan bao lớn, tính kế lần này lại là địa đầu xà của khu vực Vân Nam.
Phùng Tứ không hỏi Châu Trạch vấn đề dở hơi như có kẻ thù hay không, đến thân phận địa vị này của anh, tự nhiên rõ ràng, rất nhiều khi, bạn bị người nhằm vào và tính kế, cũng không phải bởi vì bạn đắc tội người đó.
Tuy rằng rất khó để người ta hiểu được, nhưng trên thế giới này quả thật không thiếu người hại người hại mình, nhất là tên bị bệnh đau mắt.
Lúc trước Châu Trạch mang theo mấy vạn quân hồn đi từ trong rừng mưa nhiệt đới ra hai ngày, hễ là người có khứu giác tinh tường một chút ở trong khu vực gần đây chắc đều có thể nhận ra được động tĩnh này, nếu có người bởi vì vậy mà sinh ra ý tưởng gì, cũng không phải không có khả năng.
Chính là, khẩu vị của người này ghê gớm thật, hơn nữa căn cơ rất sâu, quỷ sai nói lợi dụng là lợi dụng, sau khi lợi dụng lại tiêu hủy, người thường nói giết là giết, không hề sợ phạm húy kỵ.
Phải biết rằng, ngẩng đầu ba thước có thần linh, cho dù không có âm ty điều tra và hỏi tội, hành động trắng trợn không kiêng nể không mang theo chút nhân quả nào như vậy, sẽ không sợ trời phạt sao?
Thủ đoạn làm việc của người này, lộ ra vẻ điên cuồng.
- Kết quả điều tra, rốt cuộc đến bao giờ mới có?
Luật sư An nhìn Phùng Tứ Nhi.
Sự tình đến bước này rồi, đã không phải nói cái gì cũng không quản cứ rời khỏi Vân Nam thì có thể rời khỏi đống thị phi này, huống hồ, người khác đã tính kế đến trên đầu mình như vậy, muốn đẩy bản thân vào chỗ chết, nào có đạo lý bản thân lui đầu làm rùa tránh né đi về chứ?
Tốt xấu gì năm đó cũng là vương bài tuần kiểm, luật sư An cũng rõ ràng, chỉ cần đối phương là người thân phận âm ty, bằng vào năng lực của âm ty, điều tra ra dấu vết cũng không phải việc khó.
Phùng Tứ Nhi cười cười:
- Đoán chừng nhanh thôi, thật ra đã có chút dấu vết, nhưng còn phải đợi tin tức càng xác thực hơn, cũng tránh cho mọi người phải chạy lung tung theo giúp tôi đúng không?
Đã đi ra, đã đáp ứng rồi, làm việc phải xinh đẹp một chút.
Phùng Tứ Nhi không làm được chuyện khúm núm nịnh bợ tự xưng là chó săn trước cửa với Châu Trạch giống như luật sư An.
Hơn nữa cho dù anh nguyện ý, có luật sư An châu ngọc trước mặt.
Trước mặt Châu Trạch cũng không thiếu An Bất Khởi thứ hai.
Cho nên xử lý sự tình xinh đẹp một chút, một kích tất trúng, coi như lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương, kết một thiện duyên.
Nghĩ đến thiện duyên, chuyện quỷ ngọc trên người mình lúc trước, trừ bỏ Thúy Hoa nhi và anh ta có chút mâu thuẫn ra, bản thân cũng không tiếp tục truy cứu nữa, đã xem như bán nhân tình.
Về phần Thúy Hoa nhi.
Phùng Tứ Nhi biết là tỳ nữ nhà mình.
Ai sẽ sinh thù cách đêm với cô ấy?
- Đúng rồi, Châu tiên sinh, quỷ ngọc kia?
Phùng Tứ Nhi mở miệng hỏi Châu Trạch.
Vừa nghĩ đến chuyện này, lại không thể cảm ứng được hơi thở của quỷ ngọc từ trên người Châu Trạch.
- A, tôi thả rồi.
“... ...” Phùng Tứ.
Châu Trạch đương nhiên không có khả năng nói cho Phùng Tứ, quỷ ngọc đã anh dũng hy sinh.
Khi mình đối mặt với vị thường thị kia ở trong cung điện, quỷ ngọc bị bản thân ép buộc xông ra, sau đó bị vị thường thị kia trực tiếp bóp tắt.
Dù sao cấp bậc của quỷ ngọc và cấp bậc của vị thường thị kia giống như cá chạch trong kênh rạch với giao long trên trời, chênh lệch quá lớn.
Phùng Tứ Nhi đương nhiên không tin, Châu Trạch cũng rõ ràng cậu ta sẽ không tin, nhưng Châu Trạch càng rõ ràng, Phùng Tứ Nhi càng không thể nào đi tìm mười thường thị đến hỏi chuyện này.
Tồn tại của mười thường thị ở cấp bậc rất cao, là do Địa Tạng Vương bồ tát bố trí chuẩn bị lấy ra thay thế thập điện Diêm La, cho dù sau đó đại quân âm ty ra trận, có nhiều Diêm La ra sân, mười thường thị cũng không hiện thân nữa, đủ để thấy được thân phận của bọn họ tạm thời không cách nào làm sáng tỏ được.
- Đã nói như vậy, ở chỗ tôi còn món đồ chơi nhỏ, lần này từ địa ngục đi ra, thuận tay mang theo người.
Nói xong, Phùng Tứ Nhi thò tay vào trong túi mình, lấy ra một chiếc vòng tay màu máu, thật xinh xắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận