Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 352: Oan hồn lấy mạng!

- Rốt cuộc đây là ý gì?
Trương Yến Phong không hiểu, bởi vì anh ta chưa từng thấy quỷ. Lúc trước khi vong hồn của tên tóc vàng đến tiệm sách, anh ta cũng không ở đó.
Châu Trạch lại như có điều suy nghĩ, không quan tâm tới sự ồn ào phía dưới do bọn họ tưởng cảnh sát đến bắt mại dâm, anh bắt đầu lục soát trong từng góc của tầng này.
Trước đây hẳn nơi này là một tầng lầu làm việc, trong một thời gian ngắn, đoán chừng nó còn được cách vách để làm nhà trọ. Hiện nay, có mấy gian phòng đã được quét dọn qua, bị một số cave lấy làm phòng “đánh pháo”. Nhưng cũng có hơn phân gian phòng còn đang bị khóa lại, trên khóa cửa còn có rất nhiều bụi, hiển nhiên đã rất nhiều năm rồi không ai dọn dẹp mấy căn phòng ấy.
Ông chủ phòng khiêu vũ biết mình đang đánh bóng sát biên giới, cho nên tuy ông ta không ngăn cản những chuyện xảy ra trên tầng lầu này, nhưng cũng không ngu đến mức đi ủng hộ bọn họ, vì thế đương nhiên không có ai quét tước nơi đây.
- Rầm!
- Rầm!
- Rầm!
Châu Trạch một cước đá tung một cánh cửa.
Bên trong có vô số bụi bặm bay lên, khiến người ta thấy gai mũi.
Nếu khi vong hồn đến tiệm sách đầu thai đã hát bài hát này, nếu lão đạo không nói sai, bài hát này là bản gốc, rất có thể tóc vàng đã chết ở nơi đây.
Lúc này, bảo vệ phòng khiêu vũ chạy tới, một là vì bọn họ nghe được tiếng động phía trên, thứ hai là vì cảnh sát không tới. Bác gái báo tin nói, là một lão già mặc áo choàng trên tầng "nổi gió thổi lửa".
Trương Yến Phong tự giác đi tới đầu hành lang, khi mấy bảo vệ đi lên, anh ta đã đứng ra ngăn cản bọn họ.
Mấy bảo vệ còn muốn chửi bới vài câu, thậm chí trực tiếp ra tay đánh mấy tên "đùa giỡn" ngu ngốc này một trận, nhưng sau khi Trương Yến Phong lấy giấy chứng nhận ra đặt ở trước mặt bọn họ.
Mấy bảo vệ chỉ trưng ra gương mặt gượng cười.
Như biến thành Husky ngu ngốc đáng yêu.
Không dám tiếp tục có động tác gì nữa.
- Lão Trương, ở đây!
Châu Trạch hô lên.
Trương Yến Phong nghe vậy, không để ý không hỏi han mấy tên bảo vệ kia nữa, hắn ta trực tiếp chạy tới. Trong một căn phòng phủ bụi đã lâu, một người bị ghim chết dưới quạt điện.
Anh ta liếc mắt nhìn, kẻ này có vẻ không giống tóc vàng, bởi vì đầu tóc của anh ta không có màu vàng, ngược lại có màu xám tro. Nhưng nhìn kỹ, đây thực sự là tên tóc vàng, bởi vì đầu tóc của anh ta bị bụi bao trùm, nên trông có vẻ như đã bị nhuộm thành màu xám bạc.
Trương Yến Phong không tự tiện vào hiện trường phát hiện án. Anh ta lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại, chuẩn bị gọi bót cảnh sát tới trợ giúp.
Sau khi gọi điện thoại xong,
Trương Yến Phong nhíu nhíu mày.
Nhìn Châu Trạch.
Thi thể.
Thực sự bị anh tìm được.
Nếu như không phải mình hiểu rõ anh rất đặc biệt.
Dựa theo thói quen và quy trình của mình trước kia.
Trương Yến Phong sẽ không chút do dự coi Châu Trạch là kẻ hiềm nghi hàng đầu, bắt trở về thẩm vấn.
Loại người giết người xong lại tới báo cảnh sát, nói mình là người phát hiện ra thi thể nạn nhân… không phải không có, trên thực tế còn có rất nhiều là đàng khác. Gần tám phần mười tội phạm giết người đều đứng xen lẫn trong đám quần chúng ăn dưa vây xem hiện trường, khi cảnh sát phát hiện ra vụ án.
Thói quen này giống hệt như sau khi mình ngồi trên bồn cầu, đi vệ sinh xong, thì chuyện đầu tiên mình làm khi mình đứng lên chính là quay đầu qua nhìn vào...
Rất nhanh, rất nhiều chiếc xe cảnh sát đã lái đến nơi này. Nhân viên quản lý và ông chủ phòng khiêu vũ sợ tới choáng váng.
Mẹ nó.
Bắt mại dâm cũng không cần phải bày ra tình cảnh lớn như thế, đúng không?
Tôi chỉ đánh bóng sát biên giới một chút, hơn nữa cũng chỉ đánh bóng sát biên giới, không phải đang buôn ma túy.
Rất nhanh, cảnh sát đã phong tỏa nơi này. Trong vũ trường, cả trai lẫn gái đều bị tạm thời giam ở đây. Bởi vì nơi này xảy ra án mạng, hoàn cảnh ở đây lại tương đối hỗn loạn, cho nên cảnh sát cần lấy lời khai của từng người.
Điều này khiến không ít người đàn ông đã có vợ nhưng vẫn len lén chạy tới đây, ách... còn có nữ, đều rất sợ hãi.
Pháp y chuyên nghiệp tới đây, bắt đầu tiến hành xử lý. Châu Trạch và lão đạo đã hoàn thành nhiệm vụ, quay xuống tầng đến bên cạnh Nissan hút thuốc.
- Ông chủ, chuyện này rất kỳ quái, nhóm sáu người trộm mộ, hai người đã chết trong mộ thất, hiện tại ngay cả mộ cũng không tìm được, còn có một người chết ở nơi quỷ quái như thế này.
- Bần đạo đoán chừng, những tên còn chưa bắt được ban ngày kia, đoán chừng cũng dữ nhiều lành ít.
Châu Trạch gật đầu, chuyện này quả thật mang theo mùi vị mạo hiểm, không đúng lắm.
- Chẳng lẽ vong hồn chủ nhân của mộ xuất hiện lấy mạng? - Lão đạo nói ra suy đoán của mình.
Châu Trạch không cách nào khẳng định, nếu quả thật là quỷ hồn giết người, vậy nó thuộc về phạm vi anh quản hạt.
Nói thật, quỷ có thể ra ngoài giết người, cho dù là ông chủ Châu cũng rất ít nhìn thấy. Phần lớn vong hồn đều quy quy củ củ dựa theo chỉ dẫn để tới phòng đọc sách của mình. Sau đó, chúng bị Châu Trạch "bóc lột" một lớp, rồi bị đưa vào địa ngục.
Chỉ có điều làm quỷ sai lâu, Châu Trạch cũng có hiểu biết khắc sâu hơn đối với quỷ.
Đa số người hiện đại đều có ấn tượng với người trộm mộ từ mấy quyển tiểu thuyết hay mấy bộ phim trên ti vi. Nhưng trên thực tế, loại mộ thất có thể so sánh với cung điện trong lòng đất của Tần Thủy Hoàng thật là ít càng thêm ít, thậm chí ngay cả mười ngón tay cũng không dùng hết.
Đời trước Châu Trạch là bác sĩ, nhưng anh đã nhận một nhiệm vụ, dẫn đầu một tổ chữa bệnh khẩn cấp đi theo bảo vệ một tổ nghiên cứu khảo cổ, tham gia một lần đào mộ mang tính bảo vệ.
Đối tượng đào móc là mộ của một Vương gia Minh triều. Lúc đó là thời điểm tiểu thuyết trộm mộ đang hot. Anh và các bác sĩ trẻ tuổi khác trong tổ đều như mấy tiểu thư duỗi dài cổ ra khỏi xe ngựa, không ngừng tìm cơ hội tới gần khu đào móc để nhìn xem.
Châu Trạch cũng nhìn, chỉ có điều kết quả là anh hoàn toàn thất vọng. Sau cửa son mộ thất là một hành lang không tới mười mét, hai bên là nhĩ thất, bên trong là chủ mộ. Diện tích ngôi mộ này không chênh lệch bao nhiêu so với diện tích nhà trệt ở nông thôi, bên trong cũng chẳng có gì hay để nhìn.
Sở dĩ phía trên cần phân phối một tổ chữa bệnh, đều là vì phòng ngừa trường hợp nguy hiểm, trong khi đào móc lại bị thương hay bị bệnh truyền nhiễm gì đó… Về phần chủ nhân mộ bỗng nhiên biến thành cương thi nhảy ra đại sát tứ phương, ngay cả cọng lông cũng không phát hiện.
Châu Trạch đoán chừng đám người nghiên cứu khảo cổ kia, số cương thi bọn họ đã thấy trong đời còn chẳng nhiều bằng thời gian một năm mình trọng sinh trở về, rất nhiều người cả đời cũng không thể thấy một con.
Mình muốn thấy cương thi, chỉ cần ngắm nhìn bản thân trong gương là có thể, còn có thể nhìn Oanh Oanh,
Ừ.
Hai cương thi.
Trước đây, đội khảo cổ kia cũng đã từng nói chuyện tán gẫu với Châu Trạch. Bọn họ nói, trên thực tế, mộ thất của loại tiểu vương gia tiểu quý tộc này còn ổn, đều có quy củ, vật bồi táng bên trong đều có tiêu chuẩn chính xác. Nếu đổi thành mộ thất của mấy tiểu địa chủ, đó mới thật khiến người ta khó có thể tưởng tượng.
Có một câu tên là kết tinh trí tuệ của nhân dân lao động khó có thể tưởng tượng, mà ở phương diện mộ thất, có thể mượn dùng những lời này, đó chính là sáng ý trí tuệ kinh hãi của người dân lao động thời cổ đại thật khó có thể tưởng tượng.
Nhà khảo cổ học kia đã từng đơn cử một ví dụ cho Châu Trạch, khiến Châu Trạch nhớ mãi, Đó là khi địa chủ một vùng chết, người nhà sợ ông ta ở phía dưới cô đơn, cho nên mua thêm hai đứa nhỏ một nam một nữ, trước khi phong kín cửa mộ lại đặt một số nước và đồ ăn vào, nhưng rất ít.
Chờ sau khi đứa bé ăn hết đồ ăn bên trong, chắc chắn sẽ phải chết đói trong mộ, xuống dưới hầu hạ người chết.
Cho nên nói, có thể chủ nhân trong mộ thất đã sớm xuống địa ngục đầu thai, thứ có oán khí chân chính vẫn là đám người bị cưỡng ép phải chôn theo lúc trước.
Đổi vị trí để suy nghĩ.
Trong mộ thất đen thui, kín bưng, không cách nào ra ngoài.
Bên cạnh mình lại là một quan tài, thức ăn nước uống thật rất ít, mình sẽ cảm thấy như thế nào đây?
- Rầm!
Châu Trạch sợ hết hồn, tỉnh lại từ trong suy nghĩ.
Là Trương Yến Phong.
- Nguyên nhân cái chết sơ bộ được cho là tự sát, nơi này cũng không phát hiện ra dấu vân tay của những người khác hay vết tích bị giết.
- Yếu ớt như vậy? - Lão đạo thầm nói: - Trộm mộ chứ không phải buôn bán ma túy, sẽ không bắn chết, đúng không?
Trương Yến Phong lắc đầu.
- Tự sát? - Châu Trạch thưởng thức hai chữ này.
Điều khiến người ta cảm thấy nghi ngờ là, nếu hắn ta tự sát, vì sao hắn ta lại lựa chọn chỗ này?
Có người chọn mộ thất sẽ suy xét núi non, sông ngòi chảy quanh, tóc vàng lựa chọn tự sát ở chỗ này là muốn ngày sau tịch mịch, lại lên đây khiêu vũ?
Còn có sờ sờ mó mó?
Còn nữa, người tự sát có nghĩa người đó đã dứt bỏ tất cả tạp niệm, một lòng muốn chết. Vì sao anh ta lại chạy đến tiệm sách của bản thân mình? Hẳn là anh ta nên trực tiếp xuống địa ngục mới đúng.
- Đội trưởng Trương, tôi vừa lấy được một tin báo, đã phát hiện một thi thể khác.
... ... ...
Đi ô-tô 40',
Mọi người đi tới bên bờ sông.
Thi thể đã bị vớt đi lên, đặt trên bãi cỏ, đang đắp vải trắng.
Phát hiện người chết là một nhân viên văn phòng làm ca đêm. Ngay từ đầu anh ta tưởng có người đêm hôm khuya khoắt xuống dưới bơi lội, nhưng sau khi nhìn kỹ, anh ta mới phát hiện đó là một người chết đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Ông chủ Châu ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể nhìn một hồi, sau đó đi ra.
- Ông chủ, lại là nhảy cầu tự sát sao?
Hai chữ "tự sát" này lão đạo cắn đến rất nặng.
Châu Trạch lắc đầu: - Từ sáng nay khi nhìn thấy anh ta chạy trốn cho đến hiện tại, mới bao lâu? Vậy mà thi thể này lại có vẻ như đã được ngâm trong nước từ cả tuần nay rồi.
Trương Yến Phong ngồi xổm bên bờ sông hút thuốc, một điếu rồi lại một điếu. Lúc đầu chuyện phá được một vụ án, bắt được lũ trộm mộ là thành tích tốt, khi viết tuyên truyền cũng có thể viết thành mình có hỏa nhãn kim tinh, vừa nhìn thấy đám người đang đứng ven đường đã phát hiện có lẽ bọn họ có vấn đề, ở trước mặt chính nghĩa, tà ác không chỗ ẩn giấu...
Hiện tại thì tốt rồi.
Hai kẻ hiềm nghi bỏ trốn, một thắt cổ chết, một chết chìm. Một vụ án trộm mộ thật đơn giản đang có hướng phát triển thành án giết người liên hoàn.
- Ông chủ, có phải vong hồn hai tên đồng bạn bị chết trong mộ thất quay lại báo thù không? - Lão đạo ở bên cạnh suy đoán nói.
- Đúng, phải tìm được mộ thất trước. - Trương Yến Phong cắn răng, ném tàn thuốc trong tay lên trên mặt đất, dùng giày da hung tợn giẫm lên.
- Giúp tôi tìm mộ thất đi. - Trương Yến Phong nhìn về phía Châu Trạch.
Châu Trạch lắc đầu.
- Làm sao vậy?
- Nếu như tôi là anh, tôi cảm thấy chúng ta nên làm một chuyện khác trước.
- Chuyện gì?
- Chính là... ...
Lúc này, điện thoại của Trương Yến Phong vang lên. Vừa nhìn thấy trong cục gọi tới, Trương Yến Phong ra hiệu cho Châu Trạch đợi lát nữa hãy nói, anh ta nhận điện thoại trước.
Nghe xong.
Sắc mặt anh ta biến đổi lớn, sau khi cúp điện thoại, anh ta có chút thất thần nhìn Châu Trạch.
- Thế nào? - Lão tỏ ý hỏi.
- Hai kẻ tình nghi tôi và anh bắt được ban ngày, kẻ lớn tuổi đã tự cắn lưỡi tự vẫn.
- Kẻ nhỏ tuổi cũng có ý đồ nuốt dị vật tự sát, cũng may chúng tôi phát hiện đúng lúc, không chết.
Châu Trạch lè lưỡi, liếm liếm bờ môi của mình.
- Mới vừa rồi anh muốn nói gì? - Trương Yến Phong hỏi.
- Nói anh tăng người bảo vệ tốt hai người đã bị bắt.
- A.
- Hiện tại đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận