Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1703: Nhất thủ kình thiên* (2)

Mà bây giờ.
Nó đang thử dùng thân thể của mình.
Đang tiến hành nghiền ép với vị nhân vật khủng bố kia ở bên trong tiểu thế giới Tu Di này!
Kích động? Dĩ nhiên là kích động.
Nhưng trong lòng vẫn cực kì hoảng.
Bồ tát cười.
Ông ta không mắng Thần thú hộ pháp dưới trướng mình hèn nhát vào lúc này.
Có một vài thứ.
Là chuyện thường tình của con người.
Cố ý đi xem nhẹ nó, ngược lại sẽ càng tệ hơn mà thôi.
Người sống cả đời, sợ nhất chính là không sợ thứ gì.
Cho nên, trong một đoạn thời gian rất dài, ông ta mới khát vọng có thể đặt một bức tượng lên trên bàn thờ của chính mình để cho bản thân có thể thử đi kính sợ.
- Ngã Phật từ bi.
Một dòng Phật âm phát ra.
Trong lòng Đế Thính trở nên an tường lại.
Phảng phất như Phật tâm của bản thân đã được củng cố.
Sau đó, tốc độ thân thể rơi xuống thoáng cái đã tăng nhanh hơn.
Đây không phải là mây đen nghiền nát thành trì*, cũng không phải là sóng lớn từng trận càn quét tất cả, đây mới là thiên băng địa liệt, thực sự!
(*Thành ngữ tiếng Trung. Nghĩa là quân địch đã vào đến cổng thành, xem như là sắp phá nát bức tường thành. Đó là hình ảnh ẩn dụ cho tình hình căng thẳng gây ra bởi sự ngạo mạn của các thế lực xấu một thời)
Vào lúc này.
Ngay cả tiểu thế giới Tu Di này cũng đã bắt đầu khẽ rung lên, dường như ngay cả nó, cũng không thể chịu được một đòn nặng nề này của Đế Thính!
Vị nhà sư nhỏ nhìn phía trước.
Nhìn ba người ở bên kia.
Đầu tiên là ánh nhìn rơi vào trên người của lão Trương, trong ánh mắt lộ ra một tia ẩn ý.
Tiếp theo là anh mắt rơi lên trên người Châu Trạch, có chút cau mày.
Cuối cùng.
Ánh mắt hoàn toàn rơi lên trên người của lão đạo.
Mặt đầy nghiêm trọng.
Vị nhà sư nhỏ ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn, từ dưới người, một đóa hoa sen màu vàng bắt đầu nở rộ, bắt đầu nâng lên.
...
Theo bóng tối ở bên trên càng ngày càng gần, cái loại cảm giác gần như đã thực chất hóa này đè ép đến mức bạn cũng sắp không thể thở nổi rồi.
Ánh mắt của lão đạo nhìn Châu Trạch cũng đang phát sinh thay đổi.
Ông chủ Châu thật sự không hoảng hốt, nếu như Thiết hàm hàm không động đậy, vậy anh hoảng cũng không có tác dụng gì.
Một bên là Cá mặn.
Một bên là ông chủ lúc trước không chịu động đậy chút nào vì để giữ mặt mũi mà cần hậu bối cương thi tự giết mình.
Hai bên đụng trúng nhau.
Thật đúng là có thể làm thành một loại tư thế không thèm quan tâm đến sống chết mà.
Ngay từ đầu, lão đạo còn mang theo cầu khẩn và trông đợi.
Dần dần.
Hai mắt lão đạo cũng đỏ lên.
Tình huống phía bên lão Trương, ngược lại thì lão đạo cũng mặc kệ.
Hai tay lão đạo sống chết mà siết lấy chăn đệm ở trên giường bệnh.
Thật ra thì cái chết cũng không đáng sợ như vậy, đối với loại người như bọn họ mà nói, nhất là loại người đã ở tuổi này như lão đạo mà nói, không nói đến chuyện có thể thản nhiên đối mặt với cái chết, nhưng ít ra còn có thể mang theo một chút ung dung, dù sao lúc trước, sau khi biết bản thân bị bệnh ung thư, lão đạo cũng đã từng xây dựng tâm lý, ngược lại thì tuổi tác đã lớn, nên đi thì cứ đi thôi.
Thế nhưng cái kiểu chết ở trên giường bệnh, so với loại kết cục bị nghiền nát thành phấn vụn như hiện tại này, thực sự rất khó để cho người ta tiếp nhận ngang hàng được mà.
Từ từ.
Màu đỏ trong mắt lão đạo bắt đầu dần dần rút đi.
Dường như bởi vì thái độ “không thành vấn đề” mà Châu Trạch thực sự biểu hiện ra.
Cũng có thể là bởi vì phía trên hắc ám, thực sự đã ép đến đỉnh đầu rồi.
Loại tâm tình hoảng hốt sợ hãi khẩn trương ở trên mặt của lão đạo cũng bắt đầu tiêu tán theo.
Sâu bên trong ánh mắt.
Bắt đầu toát ra một loại thần thái khác.
Giống như là.
Biến thành một người khác.
Cũng đúng thật là.
Đã biến thành một người khác.
Rốt cuộc.
Thân hình khổng lồ của Đế Thính đã ép đến vị trí cách đỉnh đầu mọi người không tới nửa thước.
Lão đạo ngẩng đầu lên.
Trong cổ họng phát ra một tiếng ngâm nga.
Giống như một người vừa mới tỉnh sau giấc mộng dài.
Có chút bất đắc dĩ, có chút không tình nguyện, cũng có chút dở khóc dở cười.
Lão đạo mang theo loại tâm tình này.
Đưa tay ra.
- Ba!
Một bàn tay chống đỡ thân thể bàng bạc ở bên trên.
Đồng thời thở dài:
- Chao ôi.

- Chao ôi.
Trong một tiếng thở dài này.
Bao hàm rất nhiều sự bất đắc dĩ.
Có chút giống như là buổi tối ở ký túc xá sau khi tất cả mọi người đều đã lên giường, cuối cùng, người thực sự không thể chịu nổi đèn còn sáng không cách nào chìm vào giấc ngủ mới sẽ xuống giường tắt đèn.
Lại có chút giống như là khi đánh một trận game online, quái đã đến trước mặt, chiến sĩ khiên thịt vẫn đang đứng ở phía sau hút thuốc ngắm phong cảnh, cuối cùng pháp sư chỉ có thể bất đắc dĩ mà chống đỡ.
Nhưng không thể phủ nhận là.
Chuyên gia vừa ra tay một phen, đã biết là được hay không rồi.
Nhất là một tiếng “chao ôi” này, vào lúc này dẫn đến một loại nét bút vẽ rồng điểm mắt một cách hoàn mỹ.
Bàn về dáng vẻ, bàn về cảm giác nghi thức, bàn về phong cách, bàn về gia giáo, bàn về truyền thừa, bàn về kinh nghiệm.
Nói thật.
Thái Sơn nguy nga đã đứng sừng sững ở địa ngục hơn mấy ngàn năm.
Từ sau khi Đệ nhất lập nghiệp, mấy đời Phủ Quân giữ vững cơ nghiệp, quả ở bên dưới cây bồ đề vẫn chưa hề rụng đấy.
Chuyện này đặt ở dương gian, chính là Đại Vương triều vô tiền khoáng hậu đấy, lễ nghi cùng với quy tắc cũng như sự ưu nhã đã dung nhập vào tận xương, cộng thêm kỹ năng làm thế nào để phô trương làm dáng chào sân, đã sớm full điểm rồi.
Nói khó nghe là, ông ta thả một quả rắm, cũng biết làm sao để cho những người chung quanh nghe đến càng thoải mái tinh thần.
Thân thể bàng bạc kinh khủng.
Bị một bàn tay chống đỡ.
Cứ như vậy mà khựng lại ở nơi đó.
Cộng thêm một tiếng “chao ôi” vừa rồi.
Giống như đang vẩy nước, nhẹ nhàng.
Tất cả mọi chuyện.
Dường như cũng đều không đáng nhắc tới.
Tràng diện này, mặc dù ngắn ngủi, lại thực sự không hề kém chút nào với hiệu ứng đặc biệt khi Bồ tát chào sân trước đó.
Chưa kể tới.
Cổ tay của lão đạo động một cái.
Trong cổ họng phát ra hai chữ:
- Tránh ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận