Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 990: Áo len nhỏ (1)

Mọi phương diện trong cuộc sống riêng tư của anh, cơ bản đều do Oanh Oanh bao trọn rồi, sau khi đã quen thuộc với sự dịu dàng, săn sóc cùng với kỹ thuật chuyên nghiệp của Oanh Oanh, một vài thứ gì đó ở bên ngoài, không có một chút sức hấp dẫn nào cả.
Hơn nữa.
Loại địa phương này chỉ có ông già như lão đạo mới thích.
Không hợp với khẩu vị của ông chủ Châu.
- Được.
Người phụ nữ trung niên cầm hai cái ly duy nhất, thả vào chút lá trà, đổ nước, đưa cho Châu Trạch cùng lão đạo.
- Cám ơn.
- Không cần khách khí.
Người phụ nữ trung niên quay trở lại ngồi trên ghế sô pha tiếp tục xem ti vi.
Lão Đạo tự nhiên đi vào trong, bên trong có một cầu thang chật hẹp, đoạn đầu vô cùng hẹp, đến sau khúc rẽ, ngược lại rộng rãi hơn rất nhiều, đợi sau khi đi lên trên, thì bố trí trên lầu hai đã rộng rãi hơn rất nhiều, có sáu bảy gian phòng đơn nhỏ.
Nếu chẳng qua chỉ là chăm sóc chân mà nói, thông thường cũng không dùng tới nhiều gian phòng nhỏ như vậy, không phải mọi người đều ngâm chân hay sao, chỉ cần một dãy ghế dựa đặt cạnh nhau xếp thành một hàng, cũng đã được rồi.
Hơn nữa nền màu hồng ở nơi này, phối hợp với việc mỗi người một gian phòng độc lập, là đan ông hơi có kinh nghiệm cuộc sống một chút, cũng có thể đoán ra được giới hạn ở nơi này rồi.
- Tôi hỏi này, Phương Hạnh đó ở chỗ nào?
Châu Trạch hỏi.
Lão đạo không lên tiếng, chẳng qua chỉ quay đầu, cười khổ một tiếng với Châu Trạch.
- Người, chết rồi?
Châu Trạch hỏi.
Lão đạo nhắm mắt, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Một người bạn cũ đã chết, không trách được.
Lão đạo đẩy mở cửa của một căn phòng.
Bố cục bên trong cánh cửa cũng rất nhỏ.
Chỉ có một cái giường nhỏ, rộng tầm nửa mét cộng thêm một cái tủ đầu giường, ở bên trên còn có khăn ướt và khăn giấy, ở trên nữa có treo một cái giỏ nhỏ, còn có Xì trum đủ mọi màu sắc.
Lão đạo ngồi ở trên giường nhỏ.
Đặt cái áo len màu đỏ mới đan được một nửa kia ở trên giường.
Hai tay của ông ấy đặt chung một chỗ.
Cúi đầu.
Ông chủ Châu khẽ cau mày, đây là tới thấy vật nhớ người rồi sao?
- Ông chủ, anh có từng tiếp xúc với những người phụ nữ ở nơi này không?
Châu Trạch khó mà trả lời.
- A, xem tôi hỏi cái gì kìa.
Lão Đạo cười tự giễu một chút.
- Thật ra thì, tôi thật sự thích chỗ này, bởi vì nơi này chân thực, chân thật đến mức chỉ cần anh đưa tiền, liền có thể thẳng thắn đối mặt với anh.
Châu Trạch đứng ở bên cạnh, đốt điếu thuốc, lặng lẽ nghe.
- Con hát vô nghĩa*, câu trước đó là câu gì? ( cả câu này là “kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa”)
Lão Đạo hỏi:
- Há, không cần trả lời, chính là ý tứ đó.
- Nhưng nói như thế nào đây, thật ra thì đều như nhau đi, tôi rất ít khi đến tìm Phương Hạnh, không thể đến quá nhiều được, quấy rầy cuộc sống của người ta.
- Thông thường cô ấy không làm ăn, hết tiền, mới nhắn một tin Wechat cho tôi, hỏi tôi có rảnh rỗi không.
- Con trai của Phương Hạnh vừa đậu đại học, sau khi cô ấy bị cho thôi việc, phải dựa vào việc này kiếm học phí cho con của cô ấy, chồng của cô ấy thích đánh bạc, cũng không có việc làm chính thức, không kiếm được tiền.
- Sinh hoạt chi tiêu của một già một trẻ, đều là một mình cô ấy chống đỡ.
- Thật ra thì, làm cái nghề này, có tiền nhanh thì nhanh, nhưng mệt, thật sự mệt.
- Hơn nữa, nói thật, không kiếm được bao nhiêu tiền, cô ấy lớn tuổi, câu lạc bộ không muốn cô ấy, ở chỗ này, vốn đã phải thương lượng giá cả, còn phải chia một nửa cho ông chủ.
- Giày vò khổ khổ sở sở mới xong một người khách, phần chia tới tay, thực sự không nhiều.
- Nhưng so với đi làm công việc chính thức bình thường thì kiếm được nhiều hơn một chút.
- Cô ấy, dựa vào làm công việc này, đã nuôi con trai cô ấy cho tới lúc tốt nghiệp đại học, còn dư ra được một khoản.
- Lúc trước cô ấy cũng đã nói với tôi, chỉ cần chờ con trai của cô ấy tốt nghiệp đại học xong, liền có thể thu tay quay đầu, về nhà trồng trọt các loại, nghỉ ngơi một chút, cuộc sống này sống đến quá mệt mỏi rồi.
- Bây giờ, con trai của cô ấy muốn kết hôn rồi, cho nên cô ấy còn phải tiếp tục, cho tiền con mua nhà ở, còn vay tiền giúp, giảm bớt áp lực cho con trai.
- Có lúc không gấp, cô ấy mới có thể nhắn một tin Wechat cho toi, tôi cứ tới đây, chuyện trò một chút.
- Cô ấy nói với tôi, anh à, màu đông mà anh chỉ mặc một đạo bào thì quá lạnh rồi, đan một cái áo len cho anh đi, ngược lại đến mùa đông rồi, khách của cô ấy cũng không nhiều.
- Ngày đó, trời rất lạnh, lạnh đến mức có thể đóng băng mọi công việc.
- Tôi nói được.
- Cô ấy liền đan một cái áo len cho tôi, có khách tới, thì để áo len xuống, làm việc xong, an vị ở trên cái giường này, tiếp tục đan áo len cho tôi.
- Tôi và cô ấy cũng chỉ là quan hệ kim tiền thuần túy, mỗi lần tôi tới đều đưa tiền, cũng không muốn người quen thì không tính tiền gì đó.
- Tôi không làm loại chuyện kiểu đó, dù sao mọi người đều đi ra ngoài bươn chải cuộc sống, cũng không dễ dàng.
Châu Trạch xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ, cắt đứt lời lầm bầm của lão đạo, hỏi:
- Có phải là cô ấy đã xảy ra chuyện hay không?
Lão đạo trầm mặc.
Hai tay che mặt mình.
Có chút thống khổ.
Nói:
- Chạng vạng tối ngày hôm qua cô ấy còn nói với tôi, mấy ngày gần đây áo len đã đan gần xong rồi, muốn tôi qua đó, đưa cho tôi, tôi nói được.
- Cô ấy thuê một căn phòng ở lân cận, không ở nhà trọ, trong tiệm cũng không được, hơn nữa rất bất tiện.
- Cô ấy và mấy đồng hương thuê chung một căn phòng, cũng có chị em gái cùng làm việc này.
- Ngày hôm qua.
- Bởi vì bà dì cả của cô ấy tới.
- Cho nên không đi làm.
- Đành ở nhà nhắn tin câu được câu không gửi tin nhắn Wechat cho tôi, vừa đan áo len cho tôi.
- Cô ấy nói với tôi về con trai của cô ấy, nói với tôi về nhà của con trai cô ấy, nói với tôi là cô ấy còn muốn tính toán với lão phá gia nhà cô ấy một chuyến, cũng nói với tôi là cô ấy muốn kiếm người vợ như thế nào cho Trương Tử.
- Nói rất nhiều rất nhiều.
- Cô ấy biết tôi thích nghe chuyện này, cũng không chán nghe chuyện này.
- Ha ha.
- Tôi ở trong tiệm sách.
- Từng đụng phải một vài quỷ chết già.
- Cũng thích nói chuyện phiếm với bọn họ một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận