Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1018: Tang sự (1)

Bà thím ngay lập tức đẩy người phụ nữ ra.
Cơ thể người phụ nữ vốn đã không ổn.
Dưới chân không vững một chút.
Trực tiếp ngã ở bên bờ ruộng.
- Quân trời đánh, đồ cái thứ tâm địa giòi bọ, lúc trước thật sự là mắt tôi mù rồi, mới để cho cô bước vào cửa nhà tôi!
- Con trai của tôi chính là bị cô khắc chết.
- Mày đồ cái thứ khắc chồng này!
- Mày cút cho tao, cút cho tao, cút xa chừng nào tốt chừng nấy cho tao!
- Con của tao cũng đã chết, mày cút ra xa cho tao, bây giờ lão nương nhìn thấy mày thì đã tức điên lên!
Lúc này.
Một cô bé con khóc lóc chạy tới, ôm lấy chân người phụ nữ lớn tuổi:
- Bà nội, đừng mắng mẹ của con nữa, đừng mắng mẹ nữa mà.
Người phụ nữ lớn tuổi trợn mắt nhìn người phụ nữ té ngã trên mặt đất.
Một tay xoa đầu cháu gái, bàn tay còn lại thì chỉ vào người phụ nữ kia nói:
- Tôi cảnh cáo cô, cô cút cho tôi, còn nữa, cháu gái của tôi, tuyệt đối không thể đi với cô!
- Tôi không thể để cho cô mang theo cháu nội của tôi đi ra ngoài tìm đàn ông với cô được!
...
Người phụ nữ đang khóc, con gái đang khóc, bà thím kia cũng đang khóc.
Nhưng dường như có thể thấy được một vài chuyện lạ.
Nhân duyên của bà thím này ở trong thôn hẳn là rất kém.
Làm ầm ĩ cho tới bây giờ.
Cũng không có hàng xóm đi ra hòa giải gì đó.
Về phần mượn gió đi ra mắng giúp bà ta.
Lại càng không có.
Ngược lại thì mọi người đều đang lén lén lút lút mà chỉ chỉ trỏ trỏ, lại lộ ra vẻ rất đồng tình với góa phụ bị đẩy ngã xuống đất kia.
Ông chủ Châu tiếp tục hút thuốc.
Anh đang suy nghĩ.
Buổi sáng mình đã đánh người một trận rồi.
Chẳng lẽ buổi chiều còn phải đánh một trận nữa?
Nhưng bà thím ở trước mắt này.
Cũng không giống như dáng vẻ tội phạm gì đó.
Cuối cùng, vẫn không động thủ, thanh quan khó xử chuyện nhà đi, không phải chỉ là bị nói mấy câu khó nghe thôi sao, bạn đi lên đánh người một trận, có thể hai bên lại đều trách bạn, tội gì phải bận tâm?
Ông chủ Châu vỗ bả vai lão đạo một cái, tỏ ý có thể đi, người đã trả lại rồi, về phần sinh hoạt trong nhà cô ấy, có dính dáng gì tới tôi?
Nhưng mà.
Đúng lúc này.
Người phụ nữ bị đẩy ngã xuống đất kia.
Bỗng nhiên ôm ngực bắt đầu dồn dập thở hổn hển.
Sau đó chợt “két” một tiếng.
Lại trực tiếp ngất xỉu!
Lúc này, các hương thân đang vây xem náo nhiệt xung quanh chạy tán loạn.
Ngay cả bà thím – người mới vừa miệng giống súng liên thanh vẫn luôn điên cuồng nã pháo.
Cũng bị dọa đến mức tay chân bắt đầu run run.
Cháu gái thì nhào về phía mẹ mình.
Trong lúc nhất thời.
Đều cực kì bất ngờ.
Châu Trạch đóng cửa xe lại.
Trong đầu nghĩ người phụ nữ này thật con mẹ nó đúng là chuyện mang nợ.
Lão tử mới vừa cầm được một chút tiền thưởng mỏng dính từ chỗ lão Trương, còn phải giúp anh ta làm người tốt chuyện tốt, vào lúc này còn phải làm bác sĩ khám bệnh.
Chỗ chết người nhất chính là nếu như cô ta chết.
Nói không chừng sau khi lão tử quay về tiệm sách còn phải tiễn cô ta một đoạn.
Thiếu nợ cô à!
Con gái ôm mẹ la to, từng vòng người bao vây ở chung quanh, bà thím đó cũng vô cùng hung dữ, mắng:
- Muốn chết cũng đừng chết ở chỗ này chứ, muốn chết cũng đừng có chết ở đây, tôi còn phải làm tang sự cho cô, tôi cũng không làm cho cô đâu đấy!
- Làm cho con trai tôi cũng coi như xong đi, còn phải làm cho cô!
Châu Trạch bị bầy người cản lại ở bên ngoài.
Hít sâu một hơi.
Hét:
- Đều tránh ra cho tôi, tôi là bác sĩ! ! !

- Con gái, con tỉnh rồi?
Người phụ nữ mở mắt ra, phát hiện bên ngoài đã tối, cô ấy đang nằm trong lều, trên một cái giường nhỏ được tạp thành từ mấy cái ghế dài và sợi bông.
Lão đạo đứng ở bên cạnh cô ấy, vẫn luôn trông chừng.
Châu Trạch đi tới, trong tay bưng một chén nước đường nấu gừng, đưa cho lão đạo.
- Nào, con gái, uống đi.
- Cám ơn.
Người phụ nữ không để cho lão đạo đút cho cô ấy, nhận lấy chén, từ từ uống.
- Cô như thế này cũng không phải bệnh nghiêm trọng gì, nhưng nếu như không coi trọng mà cứ tiếp tục như thế này, cơ thể sẽ sụp đổ.
Châu Trạch ngồi ở bên cạnh, trong tay cầm một củ khoai lang nướng từ từ lột da ăn, là cô bé con kia vừa đưa tới, nhà mình trồng, rất thơm và ngọt.
Bà thím kia, cũng chính là mẹ chồng của người phụ nữ này, sau khi Châu Trạch nói không có chuyện gì, mắng nguời phụ nữ mấy câu xong, cũng không làm ồn nữa.
Vào lúc này.
Cũng đã là buổi tối.
Người đã thuê để đốt giấy cũng đã đi rồi, đội nhạc tang lễ cùng với hòa thượng và đạo sĩ do đội nhạc tang lễ sắp xếp cũng đã đi rồi.
Hôm nay chỉ là hoạt động chuẩn bị.
Ngày mai mới tính là tang lẽ chính thức.
Hàng xóm vây xem náo nhiệt cũng đã rời đi rồi.
Vào lúc này.
Chỉ còn lại một mình bà thím đó cầm theo cái ghế nhỏ ngồi ở ngoài linh đường ở phòng khách, đốt tiền vàng bạc.
Cháu gái của bà ta thì đang ngời ở trên ban ngoài linh đường để làm bài tập.
Thật là quạnh quẽ.
Cũng thật tiêu điều.
Thông thường mà nói.
Thông thường tang sự ở nông thôn đều là náo náo nhiệt nhiệt, hàng xóm thân thích cũng đều sẽ tới giúp đỡ một chút, nhưng bộ dáng hiện tại, lại thực sự không nhìn ra được một chút cảm giác náo nhiệt nào.
So với nhà tang lễ ở trong thành phố còn có vẻ vắng lặng hơn.
- Nhân duyên của mẹ chồng cô rất kém?
Châu Trạch cắn một miếng khoai lang mật.
Ừ.
Thơm.
Ngọt.
Làm chuyện như tang sự như thế này, lại không có bạn bè thân thích đến giúp đỡ?
Người phụ nữ không trả lời.
Châu Trạch cũng không thắc mắc nữa, anh chỉ là một người xem, cũng lười đi chú ý lựa chọn lời nói gì đó.
- Phía bên nhà chồng cô, không còn thân thích gì nữa sao?
- Còn một bác cả, là trưởng thôn của thôn này. - Người phụ nữ trả lời.
- Há, sau đó thì sao? - Châu Trạch hỏi.
- Bác cả tham tiền sửa đường ở trong thôn, bị mẹ báo cho chính phủ ở trên huyện, chức trưởng thôn bị bãi nhiệm, người ta cũng liền thế chỗ.
Sau đó, quan hệ với phía bên thân thích bên kia, cũng trở nên gay gắt.
- Ồ, ha ha.
Châu Trạch mút đầu ngón tay một chút,
- Xem ra tính khí này của mẹ cô, không chỉ điên với mình cô nha.
- Con người bà ấy, thế nhưng thật ra là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ…
- Không thấy được, đều là thân thích, trực tiếp đi tố cáo thân thích, mưu đồ gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận