Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 222: Tảo hoàng! (2)

Những sản phẩm bảo vệ sức khỏe mà vừa ăn vào đã có thể khiến bệnh tình của người ta giảm đi quá khó làm, nghìn dặm mới có một.
Thế nhưng loại sản phẩm bảo vệ sức khỏe mà sau khi ăn xong chỉ khiến người ta cảm thấy no, không có chút chỗ tốt nào lại cũng chẳng có chỗ xấu thì dễ làm hơn nhiều, cơ bản là trên thị trường đều bán loại này.
Về phần loại sản phẩm bảo vệ sức khỏe mà sau khi ăn xong khiến người ta mọc thêm bệnh, thậm chí trực tiếp chết đi, lại càng đơn giản hơn.
Mà lá bùa này lại có tác dụng hạ thấp dương khí cho người dán nó lên, là loại sản phẩm bảo vệ sức khỏe cuối cùng.
- Cậu nhìn thấy cái gì? - Châu Trạch tò mò hỏi.
Hứa Thanh Lãng chỉ chỉ phía trước, Châu Trạch thuận theo phương hướng cậu ta chỉ nhìn sang, nơi đó là một mộ phần, không phải rất thu hút, phía trước mộ phần còn cắm không ít lá cờ nhỏ.
Mà những đứa bé lớn lên ở nông thôn cũng không lạ lẫm gì với cảnh này, không ít đứa bé khi đi qua mộ phần còn thích rút lá cờ nhỏ lên vung vẫy như chơi một món đồ chơi.
- Nơi đó có cái gì?
Châu Trạch hỏi Hứa Thanh Lãng, đồng thời anh lại nhìn tiểu loli một chút, phát hiện cô bé cũng đang mê man giống như mình.
Không nên là thế này mới đúng.
Trình độ của Hứa Thanh Lãng cũng chỉ nửa vời, mà hai quỷ sai như mình với tiểu loli ở nơi này không thấy gì, ngược lại cậu ta có thể nhìn thấy rõ ràng những chuyện ẩn giấu bên trong?
Dường như tiểu loli đã hiểu rõ điều gì đó, lúc này cô bé nhắm mắt lại, sau đó Châu Trạch chỉ cảm thấy khí tức của tiểu loli đang bên cạnh thoáng chốc đã trở nên yếu ớt đi rất nhiều, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy cô bé đang bị bệnh nặng. Sau đó cô bé mở mắt nhìn về hướng kia, đồng thời nói:
- Tìm được rồi, chính là chỗ đó.
- Làm thế nào mới tìm được? - Châu Trạch hỏi.
- Anh chỉ cần hạ thấp khí tràng của bản thân, nơi đó chính là nơi tất cả quỷ hồn tồn tại, mà cả tôi và anh đều mượn cơ thể sống của con người, dương khí của cơ thể cũng nặng hơn, cho nên nhất định phải hạ thấp khí tràng của bản thân mới có thể dung nhập vào hoàn cảnh nơi bọn họ sinh sống.
- Anh nhắm mắt lại, tưởng tượng rằng bản thân mình đang bị bệnh, nói chung là anh cứ khiến bản thân cảm thấy như bản thân đang mệt chết đi được, vô cùng suy yếu, yếu tới mức tưởng như sắp chết đi…
Châu Trạch nghe vậy, hai mắt nhắm nghiền, sau đó trong lòng lại không ngừng hồi tưởng tới cảm giác ấy, chậm rãi, dường như anh tìm được giới hạn kia, đợi khi anh lại mở mắt ra.
Cảm giác khi nhìn tới phần mộ kia cũng đã không giống với lúc trước nữa.
Vốn là mộ phần phong cách cổ xưa không có gì lạ, hiện tại nhìn lại, lại phát hiện dường như nó là một đền thờ, có chút giống với thanh lâu thời cổ đại, rõ ràng bên ngoài còn giăng đèn kết hoa, ngoài cửa còn có một người tí hon thấp bé mặc quần áo quy công thời cổ đại đứng đó nghênh đón khách đến.
Lúc này, ba người Châu Trạch chủ động đi tới.
Ngay từ đầu quy công kia còn không chú ý tới đám người Châu Trạch, có lẽ cũng giống như tiểu loli nói, quỷ có giới của quỷ, người có giới của người, tuy rằng thân làm quỷ sai có thể nhìn thấy quỷ, nhưng điều đó không có nghĩa là quỷ sai thuộc về thế giới của quỷ. Cho nên tên quy công trước mắt này cũng không thể nhìn thấy Châu Trạch, giống hệt như lúc trước Châu Trạch không nhìn ra được mộ phần này có gì khác thường vậy.
- Ha, mấy vị đại gia, mời vào bên trong, mời vào bên trong!
Quy công khom người hầu hạ, anh ta vốn đã không cao, nay lại càng thêm thấp bé.
Châu Trạch gật đầu, dẫn đầu đi vào trước, cánh cửa này hơi thấp, Châu Trạch phải khom lưng mới có thể đi vào được. Sau khi anh đi vào, thoáng cái đã tới không gian rộng rãi sáng sủa.
Có khu oẳn tù tì.
Khiêu vũ.
Hát hí khúc.
Biểu diễn xiếc ảo thuật.
Đèn đuốc sáng trưng.
Oanh oanh yến yến.
Vô cùng náo nhiệt.
Đây quả thật là không so sánh thì không thấy bị xúc phạm.
Châu Trạch cảm thấy, nếu bản thân mình là quỷ mình cũng tình nguyện lựa chọn tới nơi này, tận tình mà phóng túng chơi đùa, sẽ không ngu ngốc chạy tới phòng sách ăn một bữa cơm nguội chẳng có thành ý gì do Hứa Thanh Lãng chuẩn bị, sau đó lại bị Châu Trạch tát một cái bay vào cửa địa ngục.
- Nào, mời mấy vị đại gia lên tầng trên! Lên chơi, lên chơi!
- Đúng vậy, các vị đại gia, mau lên đây, mời lên tầng trên, chúng tôi sẽ phục vụ ngài thật tận tình.
Châu Trạch nhìn về hướng bên phải tầng hai, phát hiện trên ban công có không ít phụ nữ mặc trang phục đỏ thắm, đang quơ quơ cây quạt hô lên với mình.
Trên mặt những cô gái này son phấn nồng nặc, không khác gì cách trang điểm của mấy cô gái Nhật Bản, gương mặt trắng hếu phối hợp với đôi môi đỏ mọng, thoạt nhìn thật sự khiến người ta cảm thấy sợ hãi vạn phần.
- Ha ha ha ha... ... ...
Một tiếng cười sang sảng từ trên tầng truyền tới, ngay sau đó Châu Trạch nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng mập mạp đang chơi trò bịt mắt bắt dê với một đám phụ nữ, không cẩn thận đi tới trên ban công, ôm lấy người phụ nữ mới chào hỏi Châu Trạch kia hôn chụt một cái.
Châu Trạch thấy vậy lập tức cảm thấy ghê tởm một trận.
Trên môi người đàn ông kia đã lưu lại một lớp son phấn dày đặc.
Chẳng qua rất nhanh Châu Trạch lại phát hiện có gì đó không đúng.
Người đàn ông kia chính là một tên đầu trọc.
Đầu trọc thì cũng thôi đi.
Trên đầu tên đó còn mọc đầy chốc đầu.
- Hòa thượng chốc đầu!
Châu Trạch trực tiếp hô lên.
- Ai, ai gọi tôi?
Hòa thượng chốc đầu mở vải bịt mắt ra, lập tức phát hiện Châu Trạch đang đứng phía dưới.
Lúc này lão ta sợ đến run lên một cái, lập tức hô lên:
- Tảo hoàng tới rồi, quan sai tảo hoàng tới rồi!
Căn bản là Châu Trạch không nghĩ tới, bản thân mình lại có thể đụng phải hòa thượng chốc đầu ở nơi như thế này.
Trước đây hòa thượng này còn chạy đến tiệm mình nói chuyện lý tưởng theo đuổi một hồi lâu, sau đó bị Châu Trạch qua loa đuổi đi, không nghĩ tới lão ta lại có thể xuất hiện ở nơi này.
Hình như lý niệm ban đầu của hòa thượng này chính là chúng sinh bình đẳng, người hay quỷ cũng đều có quyền lực tự quyết định nơi họ dừng lại, mà quỷ sai cũng cần phải tôn trọng nhân quyền, không đúng, quỷ quyền, không thể cưỡng chế tống quỷ xuống địa ngục.
Lúc đó Châu Trạch nghe thấy vậy chỉ cho rằng tên hòa thượng này giống một kẻ chuuni bệnh hoạn, giống như người bị “độc giả”, “trích văn” đầu độc vậy, trong đầu chỉ nghĩ tới mấy đứa bé Nhật Bản đoàn kết cỡ nào, kiên cường cỡ nào, có thể chịu đựng cực khổ tới cỡ nào, khi gặp phải chuyện gì đó thì nước ngoài có trật tự cỡ nào, tiên tiến cỡ nào, mà trong nước lại lạc hậu biết bao nhiêu… Hoàn toàn hòa hợp với nhân dân cũng không phù hợp với thực tế.
Lúc này, hòa thượng chốc đầu hét to một câu "Quan sai tảo hoàng", trong nháy mắt khiến khu này sôi trào cả lên.
Cũng đúng, lấy thân phận của Châu Trạch quả thật có thể coi là sai dịch của âm ty, mà ở nơi đây, cũng thật sự là một nơi không thể thấy ánh sáng. Nói dễ nghe một chút thì nó là trấn nhỏ của người chết, nhưng trên thực tế trong mắt âm ty chính thống, đây chỉ là một khu ổ chuột có một đám không hộ khẩu tụ tập trái pháp luật, đối tượng thuộc về diện phải kiên quyết đả kích.
- Rầm!
- Rầm!
- Rầm!
Từng nhà một bắt đầu đóng cửa chính đóng cửa sổ, ngay cả đám người đang làm xiếc trên đường cũng nhanh chóng chui vào hẻm tối gần đó, mà mấy chị gái son phấn rất nặng mới vừa gọi Châu Trạch lên chơi cũng đồng thời mất tích.
- Ồ.
Hứa Thanh Lãng đi tới, lúc trước cậu ta còn lại gần một khu ảo thuật đứng xem, mà hiện tại thì cái gì cũng không xem được.
- Lâm Khả đâu? - Châu Trạch hỏi Hứa Thanh Lãng.
Lúc trước là ba người lần lượt đi đến đây, trên đường hối hả đông đúc, hiện tại mặt đường một mảnh trống không, mà bản thân mình chỉ nhìn thấy Hứa Thanh Lãng, lại không thấy tiểu loli đâu.
- Không biết, đoán chừng cô bé đã núp ở một chỗ nào đó làm bài tập rồi.
Dường như khả năng này là rất lớn.
Rõ ràng tiểu loli có chút không bình thường, hoặc có thể nói là cô bé có xu thế không bình thường.
Vừa nghĩ tới thiếu nữ địa ngục mỗi lần gặp mặt trước đây lập tức hé miệng phun đầu lưỡi ra kêu: - Âm ti hữu tự, hoàng tuyền khả độ.
Hiện tại lại có thể đi làm bài tập về nhà của đám nhóc kia.
Phong cách này thật là mother fucker…
Châu Trạch chưa từng trải qua loại chuyện như tảo hoàng này, thế nhưng anh đã từng đi bảo lãnh cho mấy người đồng nghiệp của mình. Trước đây chỉ cần nộp năm nghìn đồng sau đó lại viết thêm giấy bảo đảm cam kết các thứ là có thể bảo lãnh người ra. Thế nhưng nghe nói sau này đã đổi chính sách khác, nếu là người đã kết hôn, đang chơi gái lại bị bắt thì nhất định phải báo tin cho vợ hoặc chồng người đó biết.
Được rồi, cho dù thế nào đi nữa thì cái nơi tàng ô nạp cấu này tất phải bị thanh trừ, quan trọng nhất là nơi này ảnh hưởng đến chuyện buôn bán của mình, đây là chuyện tuyệt đối không được phép.
- Đạp cửa, đi vào.
Châu Trạch nói với Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng rất muốn hỏi ngược một câu vì sao không phải là anh đi đạp cửa, nhưng ngẫm lại mới thấy chuyện nhỏ này không cần phải tính toán làm gì, vì thế cậu ta đi lên trước, đưa tay vỗ vỗ cửa, giống hệt như hàng xóm láng giềng ở sát vách tới, rất nhẹ nhàng.
Khóe miệng Châu Trạch giật giật.
Anh muốn Hứa Thanh Lãng đi đạp cửa.
Nhưng động tác này Hứa Thanh Lãng… nếu như lại phối hợp thêm một câu: - Mẹ, mở cửa, con đã về rồi!
Vậy thì thật sự là không còn gì thích hợp hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận