Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1070: Bắt cá (2)

- Em gái à, hồ ly chúng ta, nếu như không dứt được ái tình, sẽ dễ dàng biến thành bi kịch, vốn dĩ lần này tôi không nên tới, nhưng vẫn phải tới, bởi vì một yêu tộc ở Dung Thành gửi tin tức cho tôi, nói gần đây cô bắt đầu càng ngày càng không biết kiêng kỵ gì cả rồi.
- Cần gì chứ?
Bóng đen tiếp tục rũ thấp xuống.
Rốt cuộc cũng tách khỏi vách tường,
“Ba” một tiếng.
Văng tung tóe ở trên mặt đất.
Sau đó ngưng tụ ra hình tượng một cô gái mặc trang phục cổ trang.
Ả nhẹ nhàng đi tới trước mặt Bạch Hồ.
Đưa tay.
Nhẹ nhàng vuốt ve ở trên khuôn mặt của Bạch Hồ.
Xúc cảm lạnh như băng, không phải là yêu khí, cũng không phải quỷ khí, càng giống như là một loại tả pí lù, lôi thôi lếch thếch.
- Em gái, có thể kết thúc rồi, thực sự, cô hiện tại, yêu không ra yêu, quỷ không phải quỷ, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, cô cho rằng thiên đạo sẽ bỏ qua cho cô sao?
Nhưng mà.
Bóng đen chẳng qua chỉ cười cười.
Trong ánh mắt.
Tràn đầy kiên quyết.
Chẳng qua lần này.
Bóng đen lại chủ động mở miệng nói:
- Anh ấy, thích xem đổi mặt lắm.
- Gã ta đã chết, gã đã chết tám mươi năm rồi!
- Anh ấy, vẫn chưa chết đâu, anh ấy, còn ở đây với tôi này.
Đột nhiên sắc mặt của bóng đen lại vặn vẹo một trận, hóa thành gương mặt của một người đàn ông, gương mặt này, rất anh tuấn, cũng rất nữ tính, trên người mặc một bộ trang phục hí kịch, lui về phía sau mấy bước, cất giọng nói:
- Cô nương, tiểu sinh hữu lễ.
Tất cả mọi thứ, giống như đúc.
Gã ta đã chết, ả lại vẫn làm cho gã sống lại, cùng tồn tại với ả.
Bạch Hồ nhìn chằm chằm gương mặt của người đàn ông này.
Lệ khí bộc phát.
Gầm nhẹ nói:
- Mày làm hại con bé công đức tẫn tán, mày làm hại con bé yêu thân tan biến, tám mươi năm, mày lại còn phải tiếp tục quấn lấy con bé, đầu độc con bé, đồ súc sinh mày!
Trên mặt người đàn ông để lộ ra một tia say mê.
Chậm rãi nói:
- Tấm da người cũ trước kia, nên thay cái mới rồi.
Trên trán, đều thể hiện sự khao khát, nóng rực, sáng bừng.
- Mày thư thái, mày thoải mái, còn em gái tao thì sao!
Bạch Hồ chất vấn.
Người đàn ông nhìn đến Bạch Hồ trước mặt.
Khẽ cau mày.
Mắt lộ ra nghi ngờ:
- Em gái của cô, là ai?
- Đồ khốn nạn!
Lòng bàn tay của Bạch Hồ xuất hiện một đạo bạch quang, trực tiếp đánh về phía người đàn ông ở trước mặt!
Thân hình người đàn ông hơi dừng lại.
Trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Sau đó xuất hiện ở sau lưng Bạch Hồ.
Giọng có chút trầm giọng nói:
- Ả càng ngày càng yếu rồi, cũng không chống đỡ được bao nhiêu lâu nữa.
- Nếu không.
- Lần này.
- Đổi thành người làm chị cô đây đến yêu thích tôi đi?
- Coi như mắt hồ ly của lão nương đây đui mù, cũng sẽ không vừa ý loại đồ chơi như mày!
- Tại sao vậy chứ, cũng không phải là cô chưa từng có đàn ông, cùng ai mà không giống nhau đây?
Thân hình người đàn ông từ từ to lên, trở nên to lớn hơn rất nhiều so với trước đó.
- Những người đàn ông mà trước kia lão nương qua lại, có phong hầu đắc ý, có sa sút chán nản, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng có một thứ như mày, nằm ở trên lưng đàn bà hút máu!
Nghĩ lại lúc đó, trong đám người Bạch Hồ từng qua lại, có người từng ý chí sa sút, lưu luyến thanh lâu, cuối cùng lại đến căn cứ nhỏ luyện binh.
Có người xuân phong đắc ý, mặc dù cuối cùng vẫn đi vào con đường ảm đạm, vẫn như cũ mang theo thể diện và sảng khoái.
Cô ta từng trải qua vẻ đẹp và hào quang trên người bọn bọ, thứ bọn họ để lại cho cô ta, cũng là ý chí làm đại trượng phu không uổng một đời phóng khoáng.
Dù là chưa bao giờ thực sự làm bạn một đời không rời không bỏ, nhưng lúc ở bên nhau, cùng trải qua những năm tháng tốt đẹp và tráng lệ của nhân sinh, họ lại chưa bao giờ làm đối phương thất vọng.
Bạch Hồ xoay người, dải lụa lại đập xuống lần nữa.
Nhưng mà.
Thế nhưng người đàn ông chỉ là nhẹ nhàng nâng tay lên, bắt lấy đoạn vải lụa, đặt ở trước người mình, nhẹ nhàng vuốt ve.
Sau khi nhìn thấy một màn này.
Bạch Hồ kinh hãi.
Cô ta khiếp sợ không phải do chiêu thức của mình bị đối phương trực tiếp hóa giải được.
Cũng không phải khiếp sợ do thực lực đối phương gia tăng.
Mà là khiếp sợ với loại điên cuồng này của đối phương!
- Đáng chết, mày đã làm hại yêu đạo cả đời này của con bé tan vỡ, mày còn muốn hại con bé đến mức ngay cả cơ hội kiếp sau cũng mất hay sao!
- Ả đã từng nói, chỉ cần đời này ở bên cạnh tôi, kiếp sau, ả không cần.
- Sau đó mày lại thực sự làm như vậy?
Sau lưng Bạch Hồ xuất hiện một cái đuôi, trực tiếp càn quét tới, người đàn ông không dám khinh thường mà bắt lấy nữa, mà nhanh chóng lui về phía sau.
- Ả cũng đã tình nguyện rồi, cô còn gấp cái gì, ả ta, đã hạnh phúc rồi, loại phụ nữ tình đơn ý mỏng như cô, dĩ nhiên sẽ không biết được loại vô cùng tốt đẹp này.
- Đây mới là thứ thuộc về phụ nữ, thứ thực sự thuộc về phụ nữ.
- Đồ khốn kiếp mày!
Bạch Hồ lại ra tay lần nữa, người đàn ông vẫn tránh né lui về sau như trước.
Không ít tài xế lái xe đi ngang qua nơi này đều cho là đèn ở dưới này có vấn đề, nếu không tại sao lại luôn có ánh đèn chớp tắt được?
May là đường ngầm dưới lòng đất này cũng không dài, cho nên không vì vậy mà dẫn đến tai nạn giao thông gì.
- Có lẽ, tôi có thể cho cô cơ hội này, giúp cô giống như ả, hưởng thụ loại hạnh phúc yêu không tiếc tất cả này một chút.
- Cô và ả là chị em tốt, hẳn là các người nên ở bên nhau nha, như vậy, đối với cô và ả, đối với tôi, đều là chuyện tốt.
- Đồ khốn nạn!
Sau khi giao thủ một phen.
Thân hình Bạch Hồ bỗng nhiên dừng lại.
Sắc mặt chợt biến đổi.
Chóp mũi của cô ta.
Đánh hơi được một mùi vị mặn nhàn nhạt.
Người đàn ông hiểu sai ý, cơ thể dừng lại, cười nói:
- Làm sao, động tâm rồi?
Anh ta cho là Bạch Hồ bắt đầu do dự với đề nghị kia của mình rồi.
Nhưng mà.
Bạch Hồ lại trực tiếp biến sắc.
Quát nhỏ:
- Anh nhanh chút cho tôi!
- Tôi không đi, tôi không đi đâu, tôi cũng muốn vĩnh viễn ở bên cô đó.
Người đàn ông lại chủ động sáp lại.
Bạch Hồ chợt giận dữ.
Gần như là gầm hét lên:
- Nhanh cút cho tôi!
Vị mặn.
Càng ngày càng đậm rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận