Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1814: Tôi dựa vào máu của tôi tiến cử Hiên Viên (thượng) (1)

Lúc bàn tay Tiên vương trực tiếp vòng qua tránh đi một chiêu cuối cùng của Hạn Bạt, lại thu tiền thưởng của trận loạn đấu này vào lòng bàn tay.
Nửa gương mặt ở bên bờ đã từ từ đứng lên, nụ cười trên mặt lại càng lúc càng đậm hơn.
Nói thật, có lẽ anh ta của nửa ngày trước, vẫn còn đang ở trong một loại điên cuồng khi ý nghĩa và giá trị tồn tại của bản thân bị phủ định một cách triệt để, nhưng hiện tại, ừm, hình như là sau khi chịu đả kích liên tiếp, lại sinh ra một loại cảm giác đã bị vứt bỏ tới quen rồi.
Huống chi, dõi mắt nhìn khắp bốn phía, đều là cự bá một vùng, nhìn “màn biểu diễn” của bọn họ, bỗng nhiên hiểu ra một đạo lý:
Ồ, hóa ra là trên thế giới này không chỉ có một kẻ ngu là tôi đây.
Đây thật sự là một loại an ủi cực kì lớn
Khó trách được mọi người đều thích quần cư, đại khái là bởi vì thời điểm bạn cảm thấy bản thân rất ngu, nhìn lại chung quanh, luôn có thể được an ủi đi.
Chẳng qua là, có một việc Nửa gương mặt còn không quá hiểu, mục đích Doanh câu làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Loại kế hoạch như vậy, loại sắp xếp như vậy, sự ẩn nhẫn như vậy, đã sớm vượt xa Phủ Quân đời cuối cùng.
Mà Phủ Quân đời cuối cùng thì vì để tiếp tục sống.
Vậy.
Doanh câu thì sao đây?

Trước tấm gương đã nứt vỡ đến rậm rạp chằng chịt.
Đại Trường Thu thở phào nhẹ nhõm một hơi, mặc dù trong quá trình này, Hạn Bạt biểu hiện ra một loại ngoan cường vượt qua sức tưởng tượng của người bình thường, nhưng cuối cùng, cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với đại cuộc cùng với kết quả cuối cùng.
Tiên vương đã đạt được mục đích của ông ta.
Mặc dù Đại Trường Thu cũng không có chút quan tâm gì với vị được gọi là Tiên vương kia, nhưng bàn tay kia, dù sao cũng là do năm người em trai của gã biến thành, đương nhiên gã ta không hy vọng mấy người em trai của mình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Trên mặt Tiểu Thất và Tiểu Bát cũng đều lộ ra nụ cười.
Năm đó, đầu tiên là bị Doanh câu uy hiếp, gần đây lại bị Phủ Quân đời cuối cùng uy hiếp, mấy anh em của gã ta, một người nối tiếp một người đều vì bảo vệ cho mọi người mà tự sát.
Loại cảm giác bức bối và buồn khổ này, đúng là khiến cho người bị giày vò, sau này, rốt cuộc không cần lo lắng chuyện này sẽ lại xảy ra một lần nữa.
...
- Chậc chậc, chuyện này, luôn cảm thấy không thú vị, giống như là nghe hát và xem kịch vậy, sau khi một màn kết thúc, dù sao cũng phải có trầm bổng có chuyển biến lật ngược mới thú vị chứ.
- Hiện tại, cái người này vừa xuất hiện, đẹp mắt thì đẹp mắt, nên khí khái thì cũng rất khí khái, nên ngang ngược cũng rất ngang ngược, nên phách lối cũng đủ phách lối, nên mạnh mẽ thì cũng mạnh mẽ, nhưng lại giống như một đường trực tiếp không văn vẻ, trên phương diện mùi vì luôn khiến cho người ta cảm thấy có chút nhạt nhẽo.
Tống Đế Vương Dư chép chép miệng, thân là một Diêm Vương, loại hành vi như thế này hiển nhiên là rất mất thân phận, nhưng dù sao thì người đứng ở bên cạnh vẫn là Diêm La Vương Bao, ngược lại cũng không cần phải câu nệ gì đó.
- Lần này, sợ là khó mà làm tốt được.
Lúc trước, khi Cửu Thường Thị lên chức, một là có Bồ tát trấn giữ, hai là Doanh câu càn quét địa ngục lần thứ hai, trực tiếp dẫn đến việc Sở Giang Vương chết, hơn nữa, Thái Sơn Vương cũng cùng mất vào ngày hôm đó, đám Diêm La vốn cũng không quá mức đoàn kết, chỉ có thể nắm lỗ mũi thầm chấp nhận thực tế bản thân phải xuống đài.
Trong khoảng hơn một năm trở lại đây, hai vòng tròn của mới và cũ, ngược lại cũng là nước sông không phạm nước giếng, nhưng đối với những Diêm La đã từng quản lý địa ngục mà nói, chính bởi vì đã từng thưởng thức mùi vị của quyền lực, sau đó lại mất đi, ngược lại sẽ càng khó khăn hơn.
Cũng vì vậy, lúc Phủ Quân đời cuối cùng trở về, đám Diêm La bán đứng Ngũ Quan Vương trước, sau đó, tất cả đều lấy lòng với vị Bình Đẳng Vương An vừa mới nhậm chức kia, trong lòng tràn đầy mong đợi mọi người có thể lần nữa bước lên sân khấu dưới sự che chở của Phủ Quân đòi cuối cùng.
Bây giờ, theo việc bàn tay Tiên vương trở về, phía bên địa ngục, rất có thể sẽ phải nghênh đón một vòng xào bài mới, mấy người giả trẻ còn sót lại từ đời trước như bọn họ vẫn nhảy nhót như vậy, ha ha…
Tống Đế Vương Dư tay bấm hoa lan chỉ, trực tiếp hát lên:
- Đây là mệnh, đây là số mệnh mà ~~~~~

Vòng tròn của mỗi một bên, đều cho là bản thân đã có được một loại nhận thức rõ ràng với cục diện hiện tại.
Đều đã bắt đầu xây dựng chuẩn bị xây dựng tâm lý, dù sao, sự cường thế của bàn tay Tiên vương, thật sự là không cần nhiều lời.
Nếu như Tiên vương có thể dựa vào phần di sản kia của Doanh câu mà tránh thoát được sát kiếp tiếp theo của Hiên Viên kiếm, vậy sau đó, có lẽ Tiên vương thật sự có thể hoàn toàn trở lại, coi như là lại thành lập Tiên đình cũng không phải là chuyện không thể nào đi.
Kẻ cười đến cuối cùng, mới là kẻ cười đến vui vẻ nhất.
Mặc dù vào thời kỳ Thượng cổ.
Tiên vương liên tục gặp phải hai vị nhân kiệt là Hoàng Đế và Doanh câu, hai lần bị đánh bại, thế nhưng hiện tại, ông ta mới là người chiến thắng cuối cùng.
Nhưng mà.
Cho dù là ánh mắt có sắc bén hơn nữa, đoán chừng cũng không thể nào chú ý được nhiều như vậy.
Ngón tay của Tiên vương, lúc này đang hơi run rẩy.
...
- Cái người như ông đấy, thật là không nhớ đòn mà.
Châu Trạch – người bị bàn tay Tiên vương khổng lồ kia siết chặt – nhẹ nhàng lắc đầu một cái, ngay sau đó, ngón tay của Tiên vương bắt đầu từ từ mở ra, cũng không phải là Tiên vương chủ động từ bỏ, mà bởi vì Châu Trạch đang bị ông ta siết chặt kia, đã bắt đầu ra sức rồi.
- Ông! ! !
Rất nhanh, gần như không cần cân nhắc, Tiên vương – người đã nhận ra chuyện không đúng – trực tiếp lại gọi thiên phạt giáng xuống một lần nữa!
Trong lúc nhất thời, sấm chớp bạo ngược – còn mãnh liệt hơn gấp mấy lần so với lúc đánh Hạn Bạt khi trước – được dẫn xuống.
Chung quanh, bất luận là đám người trước đó còn đang loạn chiến hay là những kẻ đứng ngoài xa xem cuộc chiến, tất cả đều bị một màn này dọa cho sợ hết hồn, mọi người đồng loạt vội vàng lui ra bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận