Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 370: Thường Châu

Thành phố Thường Châu, trong một phố ăn vặt nào đó. Bình thường, ánh sáng từ đèn hai bên đường cũng không quá rõ, nhưng dãy hàng rong phía dưới và thực khách tới đây lại nhiều vô cùng, tạo nên bầu không khí nóng nảy ồn ào.
Một nam thanh niên tay dẫn theo một bé gái chậm rãi đi qua con đường này.
Hai bên truyền đến đủ loại mùi đồ ăn vặt, đủ để khiến những người khác phải thèm nhỏ dãi.
Nhưng đối với hai người một lớn một nhỏ này.
Lại chỉ có thể khiến bọn họ nhíu mày.
Ngoại trừ một ngày ba bữa cần ăn cơm, bọn họ mới có thể uống một chút dịch hoa bỉ ngạn. Bình thường đương nhiên có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm. Mà khi bọn họ không uống dịch hoa bỉ ngạn, đối với bọn họ, mùi thơm của thức ăn không khác gì sự dằn vặt khi phải đi trên con đường ngập tràn rác rửi.
Đi một đoạn đường, hai người cùng nhau dừng bước trước một ngõ hẻm đen thui ở vị trí góc phố ăn vặt.
Cho dù là địa phương có náo nhiệt tới mức nào cũng có xó xỉnh an tĩnh. Nơi đây cũng giống vậy. Bên cạnh có mấy chiếc xe ba bánh mà ngày mai đội bảo vệ môi trường cần sử dụng xích ở đây, còn có một thùng rác lớn, bên trong chất đầy đồ vật.
Cũng bởi vậy, mấy quầy bán đồ ăn ở phố ăn uống cách nơi này khá xa, nói cho cùng, mấy món được bán trong gian hàng này cũng không phải sạch sẽ gì cho cam… Tuy nói không sạch sẽ lắm nhưng ăn vào sẽ không bệnh. Chỉ có điều, nếu để khách hàng ngồi bên cạnh đống rác ăn uống, đoán chừng sẽ không còn mấy khách hàng nguyện ý.
Cũng bởi vậy.
Cả con đường chỉ có nơi này không có mùi dầu khói, càng không có mùi hương của thức ăn. Tuy nói nơi này có mùi rác rưởi hôi chua đặc biệt của rác rưởi, nhưng nó khiến Châu Trạch và tiểu loli thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Hai người chỉ cảm thấy nơi đây còn có thể khiến người ta hít thở bình thường một chút.
Châu Trạch nhìn nhìn tiểu loli, bĩu môi.
Tiểu loli nghiêng đầu.
- Đêm nay sao thật đẹp ah.
- Hôm nay trời đầy mây.
Tiểu loli sửng sốt một chút, rất bất mãn mà liếc qua Châu Trạch.
Châu Trạch lùi về phía một bước, nhìn cô ấy.
Tiểu loli giương nắm tay nhỏ hướng về phía Châu Trạch, chỉ làm động tác như đang đong đưa nắm đấm.
Tay nắm chặt, chậm rãi dựng thẳng một ngón tay giữa với Châu Trạch.
Châu Trạch nhún nhún vai.
Lơ đễnh.
Ai bảo anh có bệnh thích sạch sẽ.
Hít sâu một hơi.
Tiểu loli rất ghét bỏ mà đi vào đống rác, đưa tay gạc bỏ rác rưởi phía trên.
Một cô gái tinh xảo như búp bê lại lật tung đống rác hệt như người nhặt rác, nếu để Andersen nhìn thấy, đoán chừng ông ta sẽ viết truyện


cô bé nhặt ve chai


.
Rốt cục.
Sau khi lật ra mấy túi rác.
Bên trong lộ ra một người sưng mặt sưng mũi.
Lưu Sở Vũ vốn được coi là người có khí chất Hàn Quốc, mi thanh mục tú.
Lúc này anh ta đang nằm phía dưới.
Một bộ dạng ấm ức.
Tiểu loli đưa tay vỗ vỗ trên mặt đối phương.
- Bốp! Bốp! Bốp!
Lông mày Châu Trạch run nhè nhẹ.
Rất sợ tiểu loli đánh Lưu Sở Vũ còn chưa chết này trực tiếp chết tươi.
Châu Trạch biết, đây là tiểu loli đang phát tiết oán khí vì phải nhặt ve chai. Cô ấy không dám nổi nóng với Châu Trạch, chỉ có thể trách Lưu Sở Vũ vô dụng tới mức bị người đả thương như thế, còn bị vứt trong đống rác.
Cũng may.
Sinh mệnh lực của Lưu Sở Vũ cũng có thể coi là ương ngạnh.
Hoặc có lẽ là vì đối phương khinh thường, cũng có thể là cố ý không hạ tử thủ.
Sau khi bị đánh liền mấy tát.
Lưu Sở Vũ khoan thai mở mắt ra.
Anh ta nhìn thấy tiểu loli trước, sửng sốt một chút, anh ta không nhận ra cô ấy.
Sau đó.
Anh ta nhìn thấy Châu Trạch đứng sau lưng tiểu loli.
Người đàn ông mà anh ta vẫn luôn thống hận, hận tới mức không thể tạo người giấy nguyền rủa anh ta.
Ngay sau đó.
Vậy mà anh ta lại cảm động đến lệ nóng tuôn trào.
Như một đứa nhóc bị bạn học cùng lớp bắt nạt, về nhà khóc lóc kể lể vô cùng ủy khuất:
- Ô ô ô... ... Mạng của tôi... ... thật khổ... ...
... ... ...
Nhà Lưu Sở Vũ nằm trong một tiểu khu bình thường, thằng này đầu tiên là mua căn phòng tầng trệt, sau đó mua luôn cả phòng ở hai tầng trên, xây thông, tương đương với một căn biệt thự nhỏ.
Trong nhà được trùng tu rất đơn giản, trong ga-ra có hai chiếc xe tốt, nhưng nhà cửa lại được trùng tu thành màu trắng đơn thuần
Phòng ngủ càng đơn giản tới khoa trương.
Một tấm chiếu, một điều hòa.
Ngoài ra, không còn vật gì khác.
Tiểu loli đi mua không ít thuốc, bông băng các thứ… Châu Trạch băng bó giúp Lưu Sở Vũ. Tuy ngoại thương của anh ta rất nghiêm trọng, nơi ngực càng khoa trương tới mức có dấu tay, lấy meo meo bên trái làm tâm, đến hiện tại, năm điểm lõm xuống chung quanh còn tản nhiệt, giống hệt như người bị trúng hỏa độc. Chỉ có điều vấn đề không quá nghiêm trọng, chí ít cũng không nguy hiểm đến tánh mạng.
Sau khi băng bó xong, Châu Trạch cố ý đi rửa tay rồi mới trở về, châm một điếu thuốc.
- Nói đi. - Tiểu loli khẽ gật đầu với Lưu Sở Vũ.
Lúc này, anh ta có che giấu cũng không có tác dụng gì.
Con mồi.
Dưới điều kiện tiên quyết là bản thân mình phải có đủ thực lực bắt lấy nó.
Nó mới được gọi là con mồi.
Nếu như ngươi con mồi có thể lật mình qua lại, tra tấn một hồi.
Rốt cuộc người nào mới thật sự là con mồi… hẳn trong lòng anh ta cũng có chút rõ ràng nhỉ?
Cho nên lúc này, Lưu Sở Vũ không cần giấu giếm hay sợ bị đoạt tích điểm nữa. Hoàn toàn ngược lại, nếu Châu Trạch có thể bắt con mồi kia giúp anh ta, anh ta cũng được chia một chút tích điểm, coi như một loại an ủi và bồi thường, tuy rằng phần điểm nhiều không phải của mình.
- Lúc đầu, tôi muốn nhanh chóng bắt anh ta lại.
Hàm dưới của Lưu Sở Vũ đã rớt mất hai cái răng, hơn nữa còn là răng cửa, cho nên hiện tại, khi anh ta nói chuyện hơi bị hở.
- Tên kia bị tôi đuổi bắt hai ngày, rất giảo hoạt, cũng rất giỏi trốn tránh, nhưng vẫn bị tôi truy tung được. Anh ta muốn phản kháng, nhưng sự phản kháng của anh ta ở trước mặt tôi chỉ là chó cùng rứt giậu.
- Nói điểm chính. - Châu Trạch gõ bệ cửa sổ.
- Cái gì là điểm chính? - Lưu Sở Vũ hỏi.
- Bắt đầu từ đoạn anh bị đánh đi.
- ... ... - Lưu Sở Vũ.
Im lặng hai giây, Lưu Sở Vũ tiếp tục nói: - Lúc đầu mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của tôi. Sau đó bỗng nhiên xuất hiện một tên khác, một móng vuốt của anh ta chộp trúng tôi, sau đó tôi cảm thấy toàn thân mất đi sức lực.
- Vậy vết thương trên người anh cũng là anh ta lưu lại?
Châu Trạch đưa tay chỉ mặt.
Lưu Sở Vũ lắc đầu: - Là tên ác quỷ mà tôi đuổi bắt lúc trước. Anh ta thấy tôi bị đánh ngã, lập tức đi lên đánh tôi một trận, cuối cùng vẫn là tên xuất hiện sau đã ngăn không cho anh ta đánh tôi tiếp… Nếu không hiện tại tôi đã quay về địa ngục báo cáo.
- Tốt, tôi biết rồi. - Châu Trạch gật đầu: - Chuyện này tạm thời để tôi xử lý giúp anh. Dù sao anh cũng là thủ hạ của tôi.
- Tôi không có ý kiến gì. - Lưu Sở Vũ có vẻ rất hào hiệp: - Tôi đã thành bộ dáng bây giờ, cũng không thể có ý kiến gì.
- Đúng rồi, còn một việc tôi muốn hỏi anh, Thường Châu còn có quỷ sai nào khác không?
- Còn có hai, bọn họ ở chung với nhau.
- Ở nơi nào?
- Bọn họ cũng giống anh, đang mở một tiệm. Chỉ có điều tiệm bọn họ mở là một hộp đêm, tên gọi 'Ám sắc', anh chỉ cần mở phần mềm lên là có thể tìm được địa chỉ, ở Thường Châu này, hộp đêm ấy còn rất nổi danh.
- Anh xảy ra chuyện mà bọn họ lại thờ ơ? - Châu Trạch híp híp mắt: - Hoặc là bọn họ không có chút động tâm nào đối với phần khen thưởng khi đuổi bắt ác quỷ?
- Lão đại, nói thế này đi, đối với sinh hoạt và đối với thái độ làm việc, bọn họ còn khoa trương hơn cả anh.
- Có ý gì? - Châu Trạch nhìn về phía Lưu Sở Vũ.
- Ý anh ta là bọn họ càng cá muối hơn anh. - Tiểu loli giải thích nói.
- A.
Châu Trạch không tiếp tục dây dưa trên đề tài này nữa, chỉ hỏi: "Anh có đầu mối gì với tên ác quỷ cần bắt không?
- Biết, đời trước thằng này là một tài xế xe buýt, vì bản thân điều khiển sai dẫn tới tai nạn, kể cả bản thân anh ta, có mười một hành khách vì anh ta mà phải bỏ mình.
- Tôi đã điều tra được thân phận của anh ta, cho nên tôi cố ý chờ ở gần nhà anh ta, truy tìm tung tích của anh ta.
- Bất kỳ một người nào sống lại, đều sẽ nghĩ tới chuyện quay về thăm lại nhà của mình, nhìn vợ và con của mình.
- Anh cho là anh ta còn có thể về nhà nữa sao? - Châu Trạch chỉ chỉ Lưu Sở Vũ: - Hiện tại anh đã thành bộ dáng này, anh ta muốn đi, hẳn đã có thể đi từ lâu rồi.
- Vợ của anh ta đã sớm tái giá, mẹ anh ta lại vì hành vi của con trai mà cảm thấy sám hối, vẫn ở lại trong một chùa miếu ở Thường Châu. Những năm trước đây, con gái của anh ta làm hộ sĩ trong bệnh viện, năm ngoái từ chức, tìm một công việc trong chùa miếu, thuận tiện chăm sóc bà của mình.
- Chùa miếu kia rất linh, còn có tác dụng khắc chế đối với những người như chúng ta. Tôi còn dặn dò một tiểu đệ tới gần đó theo dõi hai bà cháu bọn họ. Bọn họ có muốn gặp mặt nhau trong chùa miếu cũng khó.
- Thật phiền phức. - Tiểu loli bĩu môi.
- Chứng nhận quỷ sai không thể cảm ứng được vị trí của bọn họ, cô có biết không? - Lưu Sở Vũ có chút kích động nói: - Đáng chết, bọn họ có bản lĩnh giấu giếm hơi thở, thậm chí ngay cả khi bọn họ đi lướt qua người cô, cô cũng không cách nào cảm ứng được.
Nói xong.
Lưu Sở Vũ nhìn Châu Trạch một cái thật sâu.
Nói:
- Lão đại, tôi không biết nha đầu kia có nói cho anh biết hay không.
- Trong số ác quỷ đã trốn về.
- Hơn chín mươi phần trăm là tới đưa đồ ăn, cũng có thể coi là phúc lợi lễ tết cho quỷ sai chúng ta.
- Nhưng cũng có một ít người có hậu trường, có sắp xếp trước.
- Cũng tỷ như... ... vị này.
- Tôi phải mất rất nhiều công sức mới có thể điều tra được thân phận của anh ta, cẩn thận thăm dò một lượt, cuối cùng mới có thể đuổi bắt được anh ta.
- Nếu anh đã biết anh ta có hậu đài, vì sao anh vẫn chấp nhất như thế?
- Lão đại, không phải mỗi người đều có thể nhìn thoáng trước việc thăng quan phát tài giống như anh.
- Tôi muốn tích điểm.
- Tôi còn muốn leo lên.
- Tôi không muốn cứ uất ức mãi ở cái địa phương này, làm quỷ sai mười năm thậm chí sáu mươi năm!
- Lâm Khả, một tiếng sau nhớ thay thuốc cho anh ta một lần nữa. - Châu Trạch dặn dò tiểu loli, sau đó chính bản thân đi xuống tầng.
Chờ khi Châu Trạch đi ra ngoài rồi, tiểu loli mới cúi người nhìn nhìn Lưu Sở Vũ đang ngồi trên chiếu: - Vừa rồi anh diễn thuyết không tệ, cải biên trau chuốt một chút là có thể đưa vào sách giáo khoa.
- Đặt tên cho cuốn sách là


sự phấn đấu của —— quỷ sai


.
Hoặc tên là


Dù đã chết cũng không chỉ muốn yêu, còn phải phấn đấu


.
- Đây là những lời từ tận đáy lòng tôi. - Lưu Sở Vũ rất bình tĩnh nói.
- Ừm, tôi biết, tôi tin tưởng anh.
- Quỷ sai Thông Thành các người đều rất kỳ quái.
- Làm việc hơi không đàng hoàng? - Tiểu loli hình dung giúp anh ta.
Lưu Sở Vũ cười cười.
Tiểu loli cũng cười cười, hỏi: "Đời trước anh chết như thế nào?
- Công ty liên tục tăng ca, mệt chết.
Tiểu loli chu mỏ.
- Đời này, tôi cảm thấy rất có thể anh sẽ đi lên con đường xưa. Người quá tích cực quá muốn leo lên, thường thường sẽ không nhận được kết quả tốt theo dự đoán.
- Trái lại mỗi ngày ngồi ăn rồi chờ chết phơi nắng.
- Công việc tốt sẽ hết hai đến ba, chủ động tới tận cửa.
- Ha ha, cô nghe được tà thuyết ấy từ nơi nào vậy?
Tiểu loli sửng sốt một chút, lại nhìn vị trí cửa phòng nơi Châu Trạch mới vừa rời đi, lắc đầu, nói:
- Không phải nghe được.
- Là tôi nhìn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận