Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1753: Bình Đẳng Vương An (Hạ) (1)

Bắt rận cũng giống như vậy, nếu như bạn xoay tới xoay lui một hồi, mà cả một con rận cũng không bắt được, bạn cũng sẽ cảm thấy nhàm chán không hứng thú.
Bên ngoài, số người tụ lại càng ngày càng nhiều, trên bầu trời nơi này, lại càng giống như là đã mở ra mấy cái cửa sổ, rất nhiều lão bất tử cũng đều tập trung ánh mắt về nơi này để chú ý tình hình.
Cái đám rau cải này, tại sao lại bỗng nhiên chịu nhúc nhích một chút rồi, trong lòng lão đạo hiểu rất rõ ràng.
Đều là những kẻ đứng xếp hàng trong danh sách chờ tử hình.
Sớm muộn gì Hiên Viên kiếm cũng sẽ lần lượt tìm tới từng người trong bọn họ.
Vốn dĩ.
Cả một đám đều đã tuyệt vọng.
Nhưng vừa nhìn thấy ông ta lại có thể nhảy nhót tưng bừng mà trở lại.
Dĩ nhiên là bắt đầu kích động đến không thể tự chủ được, cho là mình đã nhìn thấy ánh bình minh hy vọng rồi!
Đối với đám rau cải già này mà nói, tại sao phải sống sót, sống sót để làm gì, có lẽ thực sự không quan trọng đi.
Qua loa.
Tiếp tục qua loa qua ngày.
Không tiếc tất cả mà tiếp tục qua loa qua ngày.
Mới là ý nghĩa thực sự cho sự tồn tại của bọn họ lúc này.
Giống như thể mọi người đang so sánh xem ai sống được lâu hơn sau đó đi xin kỷ lục Guinness thế giới vậy.
Về phần sống đến khổ sở bao nhiêu, có thể nào sẽ sống không bằng chết hay không, có cần chết nhân đạo hay không, bọn họ thực sự không để ý tới.
Có lẽ, trước đó bọn họ vẫn còn chưa nhìn thấu, cũng có lẽ là không còn tinh lực để phân rõ nữa, nhưng trong trận chiến ở Tam Á nơi dương gian, Giải Trãi giáng xuống, Bồ tát phi thăng, động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên không thể nào lừa gạt được bọn họ.
Hơn nữa ông ta đã hiện thân ở nơi này.
Dĩ nhiên bọn họ suy nghĩ một chút thì sẽ hiểu ngay.
Đối với bọn họ, lão đạo cũng lười để ý làm gì, bọn họ cũng chỉ dám nhìn một chút, không dám thực sự xuất thủ làm gì, nhưng nếu thực sự phải ra tay, ông ta “trẻ trung khỏe mạnh”, chẳng lẽ còn sợ đánh không lại đám xương vụn bọn họ sao?
Ngược lại thì chín tòa trụ chống trời ở trước mắt này, thật ra lại khiến cho lão đạo hứng thú không ít.
Chín tòa này, chính là do mười ngón tay của Tiên vương – thứ mà năm đó Doanh câu đã chặt đứt - biến thành sao?
Địa Tạng đã nuôi lớn bọn họ, là muốn có thể thông qua bọn họ mà nhìn thấy được hàm ý của tiên thực sự đi.
Ha ha.
Tiên.
Mảnh phế tích đó.
Cũng có thể gọi là tiên đình sao?
Lão đạo cười một tiếng, nói thật ra, bởi vì có liên quan đến Vượn Bàn Sơn, trên thế gian này, ông ta coi như một trong số ít những người có hiểu biết sâu nhất đối với tiên đình năm đó rồi.
Năm đó, khi Hoàng Đế cầm Hiên Viên kiếm, phong thái của Nhân chủ, một kiếm chém xuống, thiên hạ không còn tiên.
Vị tiên vương này, ở trước uy phong của Hiên Viên kiếm, lúc đó, tự biết không cách nào ngăn cản được uy phong của Nhân chủ.
Cho nên mang oán niệm và sự không cam lòng tràn đầy của mình, phân tán vào hư vô.
Ban đầu bàn tính đã đánh xong, không trêu chọc nổi, tôi còn không trốn được sao?
Nếu như đã là tiên nhân, hơn nữa còn là tiên vương, thì luôn có thể có một chút thủ đoạn ẩn giấu, nếu không, há chẳng phải là đã uổng phí một thân bộ da “tiên” này sao rồi sao?
Cho dù chính bản thân Hoàng Đế cũng đã lập cho bản thân đồng thời cũng là cho một khắp thiên hạ một quy tắc, một quy tắc cho “người”.
Mà chính Hoàng Đế cũng không phá hỏng quy tắc này, sau khi dương thọ đã tận, từ đó tiêu tan.
Cho nên, tiên vương trở về.
Nhưng vận may không tốt.
Trời xui đất khiến lại gặp được người đàn ông ngồi ở Vương tọa bạch cốt ở trung tâm của U Minh Chi Hải kia.
Đó là một trận đại chiến vô cùng thảm thiết, trong địa ngục, các lộ hung thú cự bá, vào lúc cảm ứng được hơi thở của tiên vương, đồng thời phát động tấn công với sói đầu đàn của địa ngục vào thời điểm đó.
Thậm chí, có thể nói là, tổ tông nhà mình —— Đệ nhất.
Mặc dù có thể xây dựng lại núi sông của địa ngục bồi dưỡng nến căn cơ Phủ Quân.
Cũng coi là dính ánh sáng của Doanh câu năm đó.
Trận chiến ấy, Doanh câu đã trực tiếp diệt sạch hơn phân nửa số gai nhọn đó, phải biết, đó chính là đám hung thú cự bá dám phản kháng Doanh câu đấy.
Nếu không có trận chiến đó, nếu lão tổ tông nhà mình muốn thống nhất địa ngục, độ khó sẽ cao hơn rất nhiều rất nhiều, thời gian cũng sẽ dài hơn rất nhiều rất nhiều.
Nếu chỉ đơn thuần nhìn từ kết quả trận chiến.
Doanh câu chết.
Tiên vương bị chặt đứt mười ngón tay.
Có chút giống như Doanh câu là người bị thiệt, bản thân thì bị đánh đến không còn, nhưng đối phương chỉ bị chặt đứt mười ngón tay.
Trên thực tế, chuyện cũng không phải là như thế.
Lại không nói đến chuyện hiện tại Doanh câu vẫn còn “sống sót”.
Đơn thuần đánh giá từ kết quả của chỉ trận chiến ấy.
Có một từ, gọi là “nhiễm chỉ”*.
(* “nhiễm” là mắc, tiêm nhiễm, “chỉ” là ngón tay, nhưng “nhiễm chỉ” có nghĩa là tranh giành quyền lợi, dây máu ăn phần)
Doanh câu chặt đứt mười ngón tay của tiên vương, chẳng khác gì hoàn toàn chặt đứt khả năng tiên vương tiếp tục nhiễm chỉ âm dương, từ nay về sau, tiên vương gần như là đã giống như cô hồn dã quỷ lưu lạc bên ngoài tam giới, về bản chất không hề khác biệt.
Bây giờ, trước mắt, chín ngón tay này, đều đã trưởng thành hết cả rồi nha.
Lão đạo quay đầu, vừa liếc nhìn sang tòa miếu nhỏ kia.
Ông ta không đi phá hủy nó, bởi vì, có lẽ đây chính là một chút dấu vết cuối cùng của địa tạng để lại ở giữa âm dương này đi.
Có lẽ, nếu như đặt ở lúc trước, ông ta cảm giác lúc mình trở về, ngôi miếu nhỏ này, tất nhiên là sẽ bị ông ta san bằng, cung điện của Phủ Quân, sẽ lại lần nữa đứng sừng sững ở trên đỉnh Thái Sơn này.
Nhưng lúc này, ông ta không hứng thú đó.
Nói thật.
Nếu không phải cái tên ông chủ ám ảnh cưỡng chế kia, lúc buôn bán bụng dạ quá xấu xa.
Ông ta chỉ mượn người đó có một bức tường để dùng một chút, người đó lại muốn dùng một vị trí Diêm Vương để trao đổi.
Thì có lẽ, ngay cả địa ngục.
Ông ta cũng sẽ không bước vào lần nào nữa.
Rốt cuộc.
Lão đạo đứng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận