Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 533: Mỏ khoáng nhà họ Chu

- Hình như sắp kết thúc rồi.
Hòa thượng chốc đầu vừa dùng ngón út móc ráy tai vừa nói, ngay sau đó, hắn ta còn đặt đầu ngón tay bên mép mình, thổi thổi.
- Đã lâu.
Cô gái ngăm đen rất không vui, tiếp tục nói:
- Mời khách rồi lại để khách chờ ở cửa lâu như vậy, thật đúng là không có chút lễ phép nà.
- Đám hoa trong vườn của tôi còn đúng giờ hơn nhiều, nên nở hoa vào giờ nào chúng sẽ nở hoa vào giờ ấy.
- Ha, người mời khách đã không còn lại bao nhiêu rồi.
Hòa thượng chốc đầu đứng lên, duỗi lưng một cái.
- Ừm?
- Chờ một chút đi, chờ khi bên trong hoàn toàn kết thúc, chúng ta lại suy nghĩ xem có nên đi vào thăm hỏi tân chủ nhân một chút hay không.
- Thế giới ngầm ở Từ Châu này.
- Phải biến sắc.
- Biến sắc? Ý là chết éo hết sao?
- Không lệch bao nhiêu đâu, nhưng cũng có chuyện rất thú vị, dường như cái vị trảm tam thi bên trong kia xảy ra chút vấn đề.
- Đạo gia và Phật gia các người vẫn luôn kỳ quái như vậy, cong cong cuộn cuộn cũng nhiều.
- Cong cong cuộn cuộn thì không nhiều lắm, sao có thể khiến cô phải dành cả đời để nghiên cứu đây, chỉ khiến cô lượn vòng bên trong mãi, nhìn như đã hiểu rõ rất nhiều, nhưng trên thực tế cái gì cũng không hiểu.
- Khi cô trồng mẹ chồng cô xuống, thật ra cô cũng đang chặt đứt quá khứ của mình, chỉ là chính cô không phát hiện ra mà thôi.
- Nếu là như vậy, nếu như có một ngày tôi muốn trảm tam thi hoặc muốn đi trừ tâm ma, có phải tôi chỉ cần chôn tên hòa thương ông hoặc một tên mũi trâu nào đó xuống đất là được sao?
Bỗng nhiên hòa thượng chốc đầu run lên.
Hai tay hợp thành chữ thập, vẻ mặt thành kính nói:
- A di đà phật, A di đà phật.
Đúng là hòa thượng hơi sợ thật.
Bởi vì lão ta cảm thấy.
Trước đây, đoán chừng cô bé này cũng đã từng nói lời tương tự với mẹ chồng của cô ta.
Chẳng qua, có lẽ lúc đó mẹ chồng của cô ta cũng cho rằng cô ta còn nhỏ, lời nói đơn thuần không suy nghĩ gì hết.
Còn có thể vuốt đầu cô ta rồi cười cười với cô ta.
Khi chính mình bị vùi vào trong đất, bị trồng xuống thì.
Có thể mẹ chồng cô ta mới hiểu được lời của cô ta không phải chỉ là nói suông.
Vỗ vỗ ống tay áo.
Chỉnh sửa lại áo cà sa một chút.
Hòa thượng chốc đầu có vẻ hơi trang trọng.
- Cô định đi vào sao?
Cô gái ngăm đen lắc đầu, nói: - Khi kiểm kê hàng trong kho, định giao hàng cho người đặt lại phát hiện vườn cây ở Thông Thành đã bị phá hủy.
- A, đó là chuyện thật lâu về trước đúng không?
- Đúng vậy, nhưng tôi quên rồi, mỗi ngày người ta phải trồng nhiều loại hoa cỏ như vậy, sao có thể nhớ rõ nhiều chuyện như thế được.
- Không đúng, bần tăng nhớ lúc ấy vẫn là bần tăng nhắc nhở cô, trước đây một đạo phân thân giấy lão tăng để lại ở đó đã bị diệt, làm hại tất cả tham sân si bần tăng để ở đó đều trở về, thiếu chút nữa hủy diệt việc bế quan thanh tu của bần tăng.
- Ah, có sao?
- Bần tăng nhớ kỹ lúc đó cô còn phái người đi điều tra.
- Ah, có sao?
- Có!
- Tôi đây đã quên hết đi, ông cũng biết, mỗi ngày tôi phải trồng nhiều người như vậy, thiếu một hai người tôi còn tưởng rằng bản thân mình không cẩn thận trồng nhiều quá, sao có thể nhớ hết toàn bộ được.
- Phù... ...
Hòa thượng chốc đầu thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Lão ta quyết định.
Sau này mặc kệ cô bé này ở nơi nào, lão ta đều sẽ lập tức nhượng bộ lui binh, tuyệt không ở chung một chỗ với cô ta.
Nếu không, bản thân mình bị trồng xuống lúc nào cũng không biết.
... ...
Vì sao, vì sao, tại sao sẽ như vậy!
Chém đi.
Vì sao anh không chém xuống đi!
Vì sao anh không chém xuống đi!!!
Người đàn ông mặc áo hoocdies màu đen đứng phía sau, chặt siết quả đấm, hận không thể khiến bản thân tự xông lên, cùng vặn gãy đầu lâu của hai người kia.
Nhưng chiếc bút máy này, chiếc bút máy chết tiệt này vậy mà lại như cắn thuốc, bắt đầu hưng phấn mà run rẩy lên.
Cảm giác đau đớn truyền tới từ trên vết thương vẫn chỉ là thứ hai.
Cho dù linh hồn bị gọt, doanh câu anh vẫn có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Quan trọng nhất là.
Anh ta cảm nhận được tâm tình trào phúng và hơi hả hê truyền tới từ trên chiếc bút máy này.
Phảng phất như nó đang cố ý đáp lại những lời bản thân mình đã nói với nó trước kia.
Nó.
Đang giễu cợt bản thân mình!
Nào có cái lý ấy.
Nào có cái lý ấy!
Lúc này, hai người vốn đang ngồi cùng nhau trên lề đường lại đứng lên.
Như cuộc hội đàm cá muối đã kết thúc.
Hai người đã đạt thành nhận thức chung quan trọng, lấy được thành quả giao lưu trọng đại, hai người cũng hiểu nhau một tầng càng sâu hơn.
Châu Trạch đứng tại chỗ.
Nhìn bản thân mình trước mặt đang từ từ đến gần.
Sóng người cuộn trào mãnh liệt.
Hai người mình như hai loại đơn độc.
Anh đi về phía bản thân mình.
Lại đi vào bản thân mình.
Đến cuối cùng.
Thời gian dần qua, bọn họ bắt đầu dung hợp với nhau.
Khi dung hợp gần kết thúc.
Dường như bản thân mình kia đã để lại một câu nói:
- Ngừng bước ở đây, tỉnh dậy đi...
Giọng nói này.
Tiêu tán theo gió.
Cùng tiêu tán.
Còn có bản thân mình giống mình như đúc kia.
Lần này Châu Trạch không giết chết, cũng không hủy diệt, mà là một loại dung hợp.
Giống như hai mặt của một con cá muối.
Nó vẫn là cá muối.
Không có biến hóa kiểu sức mạnh chồng lên nhau.
Đối với Châu Trạch.
Giấc mộng này.
Càng giống là một hồi tự hỏi.
Là để mình lựa chọn lại một lần nữa.
Anh vẫn lựa chọn mình bây giờ, lựa chọn cuộc sống bây giờ.
Khi phương xa đã quá mức xa..
Cẩu thả đã khiến người không khó chấp nhận như vậy nữa.
Châu Trạch rất thích những lời này, có người nói đây là lời mẹ Cao Hiểu Tùng đã nói, sau đó được Cao Hiểu Tùng ghi vào ca khúc.
Người trên đường bắt đầu càng ngày càng ít.
Phảng phất như phố đi bộ cực thịnh một thời cũng bắt đầu đi về hướng suy bại.
Bầu trời.
Bắt đầu có tuyết rơi.
Người càng ít.
Tuyết lại càng lớn.
Châu Trạch cúi đầu ngây ngẩn một hồi, chờ khi anh lại ngẩng đầu lên, người trên đường đã gần như biến mất không thấy đâu nữa.
Nhìn khắp bốn phía.
Rất rõ ràng, rất hiển nhiên.
Phảng phất như mặt đất bao la đã biến thành một mảnh trắng xóa.
Cũng chỉ còn lại có mình và anh.
Ở nơi cách doanh câu đang đứng không xa còn có một quầy bán khoai nướng, chủ quán cũng đã biến mất, nhưng hai bếp lò nơi này vẫn còn đang bốc khói trắng nóng hổi.
Doanh câu mặc áo hoocdies màu đen.
Hơn nửa gương mặt bị phủ dưới mũ áo.
Hai người đối diện hồi lâu.
Doanh câu nói:
- Còn chưa đi?
Trảm tam thi, không trảm sạch sẽ, đây là tiếc nuối, đồng thời cũng lalf may mắn.
Đại diễn năm mươi, kỳ dụng bốn chín, bỏ chạy thứ nhất.
Có lẽ.
Bản thân viên mãn vốn là một loại không viên mãn.
Châu Trạch sờ sờ túi tiền, anh quên không mang theo thuốc lá.
Nhưng nơi này là giấc mộng của anh.
Lại sờ soạng túi tiền một chút.
Lấy ra một gói thuốc lá.
Ở trong mơ có lợi như vậy đấy.
Lấy ra hai điếu thuốc.
Châu Trạch ném một điếu về phía doanh câu đang đứng bên đường đối diện.
Doanh câu không nhận.
Điếu thuốc rơi xuống bên chân anh ta.
Anh ta siết quả đấm.
Thân thể đang run rẩy.
Hiển nhiên phẫn nộ đã bị anh ta ức chế tới cực điểm.
Tên đần độn này.
Anh.
Anh.
Anh ném cho mình một điếu thuốc?
Cà phê.
Báo chí.
Lại thêm đường.
Lại thêm điếu thuốc lá?
Doanh câu ngẩng đầu.
Để phần lớn gương mặt mình lộ ra ngoài.
Bởi vì linh hồn cùng tồn tại.
Mặt của doanh câu giống mặt của Châu Trạch hiện tại như đúc, đương nhiên, đây chỉ là biểu hiện hình thức mà thôi.
- Anh tin hay không, nếu anh ép tôi, tôi sẽ liều mạng dù chết cũng phải kéo anh cùng kết thúc?
- Tôi tin.
- Bốp!
Châu Trạch dùng bật lửa châm thuốc.
Phun ra một vòng khói.
- Ha ha, nhưng nếu anh định kéo tôi cùng ngã xuống, anh sẽ không nói ra.
Ánh mắt doanh câu ngưng lại.
Châu Trạch duỗi tay gạt bỏ tàn thuốc, tiếp tục nói:
- Rất nhiều người đều hâm mộ người lười nhác không có mục tiêu cuộc sống, muốn làm một con cá muối.
- Nhưng thật ra cuộc sống của bọn họ rất áp lực, có áp lực gia đình, có áp lực thế tục luân lý đạo đức.
- Bọn họ có lòng nhưng lại thân bất do kỷ.
- Người có thể thoải mái làm cá muối chân chính, cơ bản đều là trong nhà có mỏ.
Doanh câu lẳng lặng nghe, lặng lẽ không nói.
- Đổi lại mạch suy nghĩ để ngẫm, cũng may trong cơ thể tôi có anh, nếu không cuộc sống của tôi không cách nào có thể thoải mái như thế.
Châu Trạch trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Không đúng.
Là trực tiếp bắt đầu không biết xấu hổ.
Trảm tam thi không thể thành công hoàn toàn, nhưng không phải không hề có thu hoạch gì.
- Này, anh biết không, trong phòng đọc sách của chúng ta có một luật sư, thích khiến người khác hăng máu.
- Tôi vừa thử thể nghiệm cảm thụ của anh ta, cảm thụ khi ngồi đối diện nhìn tôi phơi nắng.
- Nhưng từ sau đêm đánh phân thân của Giải Trãi ở trước cửa cục cảnh sát tới nay.
- Anh ta chưa từng nói thêm lời gì với tôi nữa.
Châu Trạch nhún vai.
Chỉ chỉ doanh câu.
- Nguyên nhân là gì, anh cũng biết.
Doanh câu vẫn chưa nói gì.
Anh ta bị tức tới không thể nói chuyện.
- Có anh ở trong cơ thể của tôi, tôi không thoải mái một chút, sống cá muối một chút.
- Chẳng phải quá có lỗi với chính mình sao?
Bỏ lại tàn thuốc.
Đưa chân bước trên mặt đất.
Cho dù là trong mộng.
Ông chủ Châu vẫn tuân thủ công đức.
Màn dạy dỗ khi anh không tuân thủ đèn đỏ, ngang nhiên bước qua đường kết quả bị xá lợi tử đánh bay kia quá mức sâu sắc.
- Nói xong rồi sao?
Doanh câu hỏi.
- Không, còn một có câu nói.
Châu Trạch vẫy vẫy tay với doanh câu:
- An.
... ...
Người phụ nữ mặc đồ da hoảng sợ nhìn Châu Trạch đang không ngừng đi về phía mình.
Cô ta đã quên chống lại.
Cũng quên phản kháng.
Thậm chí.
Ngay cả dũng khí xuất thủ phản kháng một lần cô ta cũng không có.
Cô ta đã nhận mệnh.
Cô ta đã bị sợ hãi chinh phục hoàn toàn, không ngừng quất qua quất lại như vậy, lúc này cô ta còn chưa tan vỡ đã có thể tính là đáng quý.
Châu Trạch đi tới trước mặt cô ta.
Hai người đối diện nhau.
Khoảng cách không được một phân.
Người phụ nữ mặc đồ da có thể cảm giác được độ ẩm và nhiệt độ từ hơi thở của Châu Trạch phun trên mặt mình.
Mà cô ta.
Lại nín thở theo bản năng.
Ngay cả điểm này.
Cô ta cũng không dám mạo phạm anh!
Châu Trạch ghé đầu lên vai người phụ nữ mặc đồ da.
Thân thể người phụ nữ mặc đồ da run lên.
Vẫn không cảm động.
Gương mặt cô ta vốn có thể tính là tinh xảo.
Lúc này đã bị nước mắt nhuộm dần.
Sợ hãi.
Bất lực.
Ai có thể nghĩ tới.
Quỷ sai lại có thể có lúc sản sinh tâm tình như thế này?
Dù sao đi nữa.
Tất cả mọi người cũng đều là người đã từng chết một lần.
Vậy mà.
Công kích và thống khổ như dự liệu chưa từng xuất hiện,
- Bốp!
Người phụ nữ mặc đồ da cảm giác vị trí vểnh lên, bị quần da bó thật sát kia trúng một vỗ rất mạnh.
Sóng thịt cuồn cuộn.
Người đàn ông kia khẽ cười nói:
- Đừng nói.
- Người phụ nữ mặc quần da này thật rất có cảm giác.
Người phụ nữ mặc đồ da cố lấy một chút dũng khí cuối cùng.
Hơi nghiêng nghiêng đầu.
Phát hiện người đàn ông khủng bố này.
Lúc này anh lại có thể mở mắt.
Không hề nhắm chặt hai mắt như đang mộng du giống ban nãy nữa.
- Oanh Oanh à!
Châu Trạch vẫy tay hô lên với Oanh Oanh ở bờ bên kia hồ nước.
- Làm sao vậy, ông chủ!
- Trở về cô cũng thay một bộ quần áo giống vậy đi.
- Được, ông chủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận