Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 392: Sụp đổ!

Châu Trạch đứng bên ngoài phòng giám hộ đợi linh hồn lão Trương xuất hiện. Nếu có thể lòe loẹt hơn một chút, anh còn có thể đưa hoa tươi và microphone lên.
Mời lão Trương phát biểu cảm nghĩ sau hành động hy sinh vinh quang của mình.
Đáng tiếc, trên thế giới này, người có thể nhìn thấy vong hồn thật chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, không thể hình thành quy mô.
Nếu không, anh có thể mời lão Trương làm một tour báo cáo sự tích tiên tiến của bản thân mình khắp toàn quốc.
Vậy mà, bỗng nhiên, một cơn gió thổi tới.
Bỗng nhiên đèn hành lang nhấp nháy tập thể.
Có thể người bình thường sẽ không cảm thấy gì lạ, bỗng nhiên điện áp xuất hiện vấn đề, đây là chuyện rất bình thường.
Nhưng thân thể ông chủ Châu lại run lên bần bật, lập tức đẩy cửa phòng giám hộ ra vọt vào. Vậy mà một bóng đen lại nhanh hơn ông chủ Châu, trực tiếp lướt qua phương hướng giường bệnh, sau đó bay nhanh ra ngoài cửa sổ.
Di thể Lão Trương lẳng lặng nằm ở nơi đó, nhưng vong hồn của anh ta đã không thấy đâu nữa!
Vì sao.
Tình tiết của chuyện này không phát sinh theo câu chuyện.
Trong chuyện xưa kia, không phải lão Trương tự mình bay tới sao? Như vậy, cái bóng đen vừa mới xuất hiện kia là cái quái gì!
Thật ra, có lẽ vì luật sư An quan tâm quá sẽ bị loạn, thực sự muốn biểu hiện cảm giác tồn tại của mình. Dù sao anh ta cũng là tay sai mới đầu nhập vào, đương nhiên anh ta rất muốn biểu hiện cảm giác tồn tại.
Cho nên.
Anh ta không nói lại lời nhắc nhở quan trọng nhất mà cái vị trong ngục giam kia đã nói.
Đây cũng không phải anh ta cố ý không nói.
Mà có thể chính anh ta cũng không để ý đến.
Cũng chính là câu kia:
Các người không cần làm gì.
Những lời này còn có ý khác.
Đó chính là nếu như các người gây chuyện, sự tình sẽ diễn ra theo hướng trái ngược với ý muốn của các người.
Ông chủ Châu như điên mất, trực tiếp xông ra khỏi cao ốc bệnh viện, không ngừng nhìn khắp bốn phía bãi đỗ xe, nhưng ngay cả một quỷ ảnh anh cũng không phát hiện.
Móng tay nhanh chóng dài ra, sau đó bị Châu Trạch đâm vào trong lòng đất, khói đen từ đầu ngón tay bắt đầu tràn ngập ra, bắt đầu không ngừng xuôi theo phương hướng phía bắc.
Ở nơi này!
Châu Trạch trực chạy về phía bên kia, nếu khói đen có thể chỉ ra phương hướng, vậy có nghĩa vật kia ở cách mình không xa.
Bên ngoài bệnh viện là đường phố, chờ khi Châu Trạch đi qua khỏi đường phố này, đã tới bên ngoài một công viên xanh.
Khi chạy đến nơi đây, Châu Trạch đã thở hồng hộc.
- Thầm thì... ... Thầm thì... ...
Tiếng chim hót?
Châu Trạch ngẩng đầu.
Ở phía trước bên trái, trên một thân cây, anh nhìn thấy một con mèo đầu ưng đang đứng trên nhánh cây, ánh mắt đối phương đang nhìn mình.
Mà vị trí đuôi con mèo đầu ưng kia, có một tia sáng màu xám, đó là vong hồn!
Ngay khi Châu Trạch phát hiện ra con mèo đầu ưng này, đồng thời, con mèo đầu ưng ấy cũng phát hiện Châu Trạch, nó trực tiếp giang cánh, bắt đầu cất cánh.
Nếu để nó bay ra ngoài.
Thật sự là trời cao mặc chim bay.
Trừ phi ông chủ Châu biến thân thành siêu nhân trứng muối.
Nếu không còn đuổi theo cái rắm!
Hơn nữa, Châu Trạch có thể phát hiện, vong hồn lão Trương đang không ngừng suy yếu, có thể chỉ cần qua thêm nửa giờ, lão Trương sẽ triệt để tiêu tan thành mây khói.
Châu Trạch cũng có thể lưu lại linh hồn lão Trương, nhưng trừ phi lão Trương là người có chấp niệm sâu đậm, khổ đại cừu thâm, nếu không, anh ta đã được định trước là sau khi tử vong sẽ xuống địa ngục. Nếu Châu Trạch ép anh ta ở lại, linh hồn của anh ta sẽ giống như linh hồn Châu Trạch khi mới thoát khỏi địa ngục, không ngừng suy yếu.
Đây cũng là vấn đề lớn nhất Châu Trạch phải đối mặt lúc trước. Anh vốn cho rằng có thể dựa vào chiếc bút đó để giải quyết, nhưng hiện tại, giữa đường xuất hiện đường rẽ.
- Trở về... ... Cho tao!
Châu Trạch theo bản năng vươn tay.
Vị trí mười móng tay có mười luồng khói đen nhanh chóng cuốn ra, đồng thời trong phút chốc, khói đen vờn quanh con mèo đầu ưng kia.
Hai tay Châu Trạch mạnh mẽ hợp thành chữ thập.
Khói đen cũng lập tức lôi con cú mèo kia xuống.
Thân thể con mèo đầu ưng này run lên.
Nó ngã cắm đầu xuống đất.
Vuông góc rơi trên mặt đất.
Châu Trạch lập tức tiến lên, thế nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên từ trên người con cú mèo có một luồng khói đen toát ra, trong nháy mắt, thân thể con cú mèo hóa thành xương khô, ngay cả lông chim cũng rách tung tóe.
Khói đen tràn ra giống với hình tượng của Hầu Tử, nhưng tuyệt đối không phải Hầu Tử, mà là một loại sinh vật khác có chút giống với mặt Thiên Lôi.
Cái đồ chơi nhỏ này có tên khoa học là gì Châu Trạch quên rồi, nhưng anh nhớ được khi bản thân mình ở phòng đọc sách, nhàn rỗi không chuyện gì đã lật xem


Sơn Hải Kinh


, hình như đã từng nhìn thấy giới thiệu về loài này.
Đây là một tồn tại tựa yêu nhưng không phải yêu, tựa quỷ nhưng không phải quỷ, có ba đuôi, móng vuốt sắc bén, trên người có vảy cá, có người nói nó xuất hiện từ âm u chi hải.
Đương nhiên, đây chỉ là một vật nhỏ, trong


Sơn Hải Kinh


rất ít ghi chép về nó, bởi vì nó thật sự không thể khiến người ta chú ý tới.
Hứa Thanh Lãng đã từng giúp Châu Trạch chọn không ít sách, đều là một vài tiểu thuyết linh dị. Lúc đó, triều đại Nam Tống có thư sinh từng viết một quyển sách tên


Chuyện Quỷ Trong Mương


, bên trong đặc biệt miêu tả về vật này. Thư sinh đặt tên cho con vật này là "Quỷ Chim Cắt", thật ra cái tên này giống một loại biệt hiệu hơn.
Trong sách đại khái giới thiệu, loại vật này thường hoạt động ở mộ hoang, yêu thích ăn vong hồn và dương khí trên cơ thể người. Mỗi khi loạn thế tới, số lượng loại vật này sẽ tăng vọt, mà một khi tiến vào niên đại hòa bình, loại vật này sẽ từ từ biến mất, thậm chí có thể nói là mai danh ẩn tích.
Mà lúc này, ông chủ Châu cảm thấy mình đụng phải vận lớn rồi, hoặc có lẽ là lão Trương quá bi thảm, không ngờ lại bị con Quỷ Chim Cắt đi ngang qua nhìn chằm chằm vong hồn.
Xác suất này như đang nấu cơm dã ngoại trong núi rừng chợt đụng phải hổ Hoa Nam.
May mà ông chủ Châu kiên nhẫn không bỏ, vẫn đuổi theo, không cho con Quỷ Chim Cắt này có cơ hội ăn cơm. Hiện tại vong hồn lão Trương còn đang quanh quẩn trên đuôi Quỷ Chim Cắt. Nếu Châu Trạch đuổi chậm một chút, có lẽ vong hồn lão Trương sẽ sớm bị coi là thuốc bổ, bị ăn sạch.
- Ngoan, để vong hồn xuống, nếu không, hôm nay mày nhất định phải chết.
Châu Trạch không biết nó có thể nghe hiểu được tiếng người hay không, nhưng dù sao anh cũng phải thử một chút.
Trên thực tế, đừng xem con Quỷ Chim Cắt này vô cùng giảo hoạt, hơn nữa nó còn có một số thần thông đặc thù, nhưng nó chỉ là thứ đồ chơi khó có thể tới nơi thanh nhã, nếu không cảm giác tồn tại trong tiểu thuyết của nó cũng không thấp đến mức như vậy.
Quỷ Chim Cắt giương mắt lạnh lẽo nhìn Châu Trạch, nhưng có thể nhìn ra nó ngoài mặt oai lệ mà trong lòng nhu nhược. Hiển nhiên, chính nó cũng biết, Châu Trạch không phải tồn tại nó có thể ứng phó.
- Buông anh ta xuống, mày có thể đi!
Châu Trạch nói.
Không phải Châu Trạch nguyện ý lắm lời.
Mà vì nếu Quỷ Chim Cắt bắt được linh hồn lão Trương, tương đương với trong tay bọn cướp có con tin, tình huống này hoàn toàn khác với tình huống ông chủ Châu gặp phải ở Thường Châu mấy ngày hôm trước, tên hòa thượng béo kia anh muốn giết thì cứ giết, đầu óc ngập nước hay sao mà lôi anh ta ra uy hiếp tôi?
Chỉ là lúc này.
Châu Trạch nhất định phải bảo đảm an toàn cho linh hồn lão Trương, nếu không, bản thân mình bận rộn lâu như thế, chẳng phải đều là làm việc không công à?
Tròng mắt Quỷ Chim Cắt không ngừng xoay chuyển, tựa như đang suy tư, hơn nữa vẻ mặt nó cũng bắt đầu chậm rãi thả lỏng, lộ ra vẻ sợ hãi lui bước.
Vậy mà.
Đột nhiên Châu Trạch lại nghĩ tới một việc.
Mình ở trong bệnh viện.
Cũng không lợi dụng biện pháp thu liễm khí tức của luật sư An. Bởi vì anh là quỷ sai, có đôi khi đúng là anh có thể tự tại hơn một chút. Nói cách khác, dưới tình huống con Quỷ Chim Cắt này nhận biết hơi thở của mình, vẫn lựa chọn đoạt thức ăn trước miệng cọp!
Lúc này.
Vẻ sợ hãi và lui bước hiện ra trong mắt nó.
Là giả bộ!
- Anh có cách không?
Châu Trạch thầm nói trong lòng.
Anh đang hỏi vị kia trong cơ thể mình.
Tuy lúc này, tình huống chỉ có chút quỷ dị, ông chủ Châu không gặp phải nguy cơ gì, nhưng anh hy vọng có thể mau chóng cứu vong hồn lão Trương ra.
Cho nên.
Anh chỉ có thể xin giúp đỡ từ cái vị trong cơ thể mình.
Vậy mà.
Lần này.
Cái vị trong cơ thể mình hoàn toàn không trả lời, như đã triệt để tĩnh mịch.
Đổi lại trước đây.
Khi Châu Trạch gào to, hẳn nó sẽ không đối thoại trao đổi, nhưng có thể truyền ra chút rung động, cũng giống như khi ngủ say, trong cổ họng phát ra tiếng “hừ hừ” để qua loa ông chủ Châu. Mà lần này, anh ta hoàn toàn không trả lời.
Chuyện gì xảy ra?
Rõ ràng Quỷ Chim Cắt này có vẻ rất khác thường.
Lại thêm chuyện bỗng nhiên mất đi liên hệ.
Khiến Châu Trạch sinh ra một loại dự cảm rất không ổn.
Như có một người đang bày ra một cái lồng cho bản thân mình, để mình chui vào, đồng thời trong cái lồng nay còn không cẩn thận bất ngờ thắt cả vong hồn lão Trương vào.
- Vù vù... ... Vù vù... ... Vù vù... ...
Có gió kéo tới.
Lay động cây cỏ chung quanh.
Cùng lúc đó.
Nhiều đóa hoa nhỏ màu trắng đang nằm trong thảm thực vật, đang sinh trưởng với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Dâng lên sương mù dày đặc nhàn nhạt.
Này có chút giống với trước đây khi Châu Trạch đánh lộn với yêu hầu, trên người song phương tán phát ra khói đen hình thành kết giới, khiến người thường không cách nào chú ý và quan sát được.
- Hoa nở hai đường, hồn quy hoàng tuyền.
- Nại Hà Nại Hà, kiếp trước vô duyên.
Có người đang nhẹ nhàng ngâm xướng, trong sương mù, lại có thể xuất hiện hư ảnh một cây cầu.
Một đầu cầu có hai tấm bia đá.
Trên đó viết "kiếp trước".
Trên cầu có một cổng vòm.
Trên cổng viết "Nại Hà".
Cầu Nại Hà!
... ... ...
Trong thư viện ngục giam, đèn vẫn sáng, cho dù đã trễ thế này vẫn có một phạm nhân mặc quần áo tù ngồi bên trong, cầm bút máy trong tay viết thứ gì đó.
Với tư cách là phạm nhân ba tốt trong ngục giam, là gương mặt để tuyên truyền cho ngục giam, cộng thêm gương mặt gương mẫu trong việc tuyên truyền của lãnh đạo ngục giam, đương nhiên anh ta có thể nhận được đặc quyền như vậy.
Dù sao việc sáng tác cũng không phải sản xuất theo dây chuyền, khi linh cảm xuất hiện, thường không câu nệ thời gian.
Chỉ là.
Hôm nay, dường như trạng thái sáng tác của anh ta hơi không tốt.
Viết viết.
Đột nhiên anh ta dừng lại.
Uống một ngụm nước.
Tạp văn (1) của anh ta.
(1) Tạp văn: Một thể loại thuộc tản văn trong văn học Trung Quốc, thiên về nghị luận nhưng cũng giàu ý nghĩa văn học.
Tạp tới rất khó chịu.
Gãi đầu gãi tóc một hồi.
Anh ta lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, anh ta hơi nhíu mày, đứng bên cửa sổ.
Sau đó.
Anh ta lại đi trở về.
Tiếp tục cầm lấy bút máy.
Suy tư một lúc lâu.
Lại để xuống.
Anh ta vốn muốn viết truyện, nhưng hiện tại không viết nổi nữa, phảng phất như có một tay bất ngờ đưa ra ngoài, đảo loạn tất cả trong chuyện xưa.
Anh ta cắn cắn ngòi bút.
Cuối cùng phải lựa chọn buông bút máy ra.
"Ừng ực ừng ực" mấy ngụm nước.
Trên gương mặt vẫn luôn bình tĩnh lại hay xuất hiện nụ cười nhạt, rốt cục cũng xuất hiện một màn hốt hoảng.
- A a a a! ! ! !
Anh ta như kẻ điên mà xé nát trang giấy trước mắt.
Ngồi trên ghế, ngực không ngừng phập phồng kịch liệt.
- Sụp đổ, sụp đổ, câu chuyện đã sụp đổ... ...
Anh ta ngửa đầu.
Có chút không cam lòng.
Nhưng anh ta không thể làm gì.
- Anh rể, em không thể cứu anh được rồi...
Ngay sau đó.
Anh ta như phát cuồng không ngừng đập mạnh trán lên bàn học.
Đồng thời khóc thét nói:
- Tựa như trước đây em không thể cứu được cô ấy và bọn nhỏ! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận