Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1408: Chém Diêm La! 9

Loại cảm giác này.
Giống như là Lỗ Tấn đang ngồi ở trong phòng học.
Nhìn những giáo sư văn học ở trên bục giảng đang giảng dạy cho anh ta một cách sống động về cách thưởng thức văn chương của Lỗ Tấn vậy.
Một đoạn văn ngắn ngủn.
Giáo sư văn học đã phân tích được một đống lớn nào là nội hàm sâu sắc, những ẩn ý, lời kêu gọi, ám chỉ, tình cảm, phản kháng, gầm thét, thức tỉnh, gầm thét…
Lỗ Tấn tiên sinh ngồi ở bên dưới, sau khi nghe giảng xong đột nhiên nhận ra.
Ồ.
Hóa ra, lúc đầu khi tôi viết áng văn này lại lại nghĩ nhiều thứ như vậy!
Hóa ra là.
Tôi lại lợi hại như vậy?
Doanh câu lúc này.
Thật đúng là có loại cảm giác này.
Có lẽ.
Đây chính là vấn đề mà nếu chúng ta sống quá lâu thì không thể không đối mặt đi.
Sở Giang Vương dưới cơ duyên xảo hợp mà có được một bí thuật từ thời Thượng cổ, tiêu tốn thời gian trăm năm mới chỉnh sửa hoàn thành, bởi vì cái giá phải trả quá lớn, cho nên đây là lần đầu tiên anh ta sử dụng, thế mà lại sử dụng với chính chủ.
Trong bất kỳ sự ngẫu nhiên nào, thật ra thì đều mang theo một sự đương nhiên.
Mà loại đương nhiên ở đây là.
Bàn về tuổi tác, bàn về niên đại.
Sở Giang Vương sừng sững vĩ ngạn của thời đại này.
Thật ra chỉ là một tên nhóc con trước mặt Doanh Câu mà thôi.
- Thuật này… anh làm sao hoàn thành được?
Châu Trạch rất nghi ngờ hỏi.
Nhìn ngắm bốn phía.
Bỏ qua vấn đề không gian đang bị phong tỏa.
Giống như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Không đúng.
Là bản sao của tác phẩm nghệ thuật.
Mà tác giả bản gốc lại còn là mình.
- … - Sở Giang Vương.
Sở Giang Vương khó mà trả lời được, anh ta không biết nên trả lời như thế nào.
Những lần lúng túng mà anh ta đã từng gặp trong mấy trăm năm qua, đều không bằng một phần vạn giờ khắc này!
Chẳng lẽ lại để cho anh ta khoe khoang ở trước mặt chính chủ rằng bản thân anh ta thật lợi hại, hao tốn một trăm năm mới có thể hoàn chỉnh thuật pháp của người ta lại như cũ?
Đó rốt cuộc là đang khoe khoang hay là đang tô vẽ thêm trên mặt của bản thân nữa chứ?
Thấy dường như Sở Giang Vương không có ý định trả lời.
Châu Trạch gật đầu một cái.
Nói:
- Làm khó cho anh phải hoàn chỉnh lại nó rồi.
Hai nắm đấm của Sở Giang Vương siết chặt, đây là đang giễu cợt anh ta sao?
Hay là, đã công nhận anh ta ở một mức độ nào đó?
Không thể nào phủ nhận được.
Giờ khắc này.
Trong lòng Sở Giang Vương lại xuất hiện một chút cảm giác… thụ sủng nhược kinh.
- Lúc trước khi tôi sáng tạo nên thuật pháp này, thật ra thì chỉ làm được một nửa thì đã ném đi, bởi vì có một chỗ sơ hở rất lớn tỷ như…
Tay của Châu Trạch tìm tòi ở trước mặt.
Ba luồng sát khí bắt đầu ngưng tụ lại với nhau.
Bắt đầu điên cuồng va chạm cùng cọ xát.
Không gian chung quanh giống như thể cũng vì vậy mà vặn vẹo một trận.
Tiếp đó, màn đen bốn phía cũng bắt đầu run rẩy theo.
Càng khiến cho người ta kinh ngạc hơn là.
Sau khi bức màn đen run rẩy một trận.
Lại trực tiếp bắt đầu sụp đổ!
Chiêu cấm thuật trước đó còn mang đến cho người ta sự tuyệt vọng vô hạn, thế mà lại bị phá giải một cách dễ dàng và thoải mái như vậy!
- Ầm!
Màn đen hoàn toàn vỡ vụn.
Hơn vạn lệ quỷ lúc trước đã chết để hiến tế cho chiêu cấm thuật này, coi như là đã chết thật vô ích rồi.
Sự hy sinh của bọn chúng, chỉ biến thành tác dụng tương tự như pháo hoa mà thôi.
Châu Trạch hơi thu bàn tay lại, hơi xúc động, nói:
- Khó khăn cho anh rồi… đã phải hoàn thiện… một thứ phế phẩm…
- … - Sở Giang Vương.
Trong vòng một ngày, lần thứ hai Sở Giang Vương lại nhớ tới một món ăn nổi tiếng.
Sau một khắc.
Bóng người Châu Trạch tiến về phía trước một bước.
Trực tiếp xuất hiện ở trước mặt của Sở Giang Vương.
Thật ra thì.
Rất nhiều lúc, cái loại thần tiên đánh nhau trong mắt người phàm này, cái kiểu động một chút là núi lở đất toác nước chảy nghịch dòng, là chuyện không hề tồn tại.
Lúc trước ở dương gian, lão Hầu Tử và pháp thân của Sở Giang Vương đánh nhau khí thế ngất trời đến như vậy, chỉ là bởi vì hồi lão Hầu Tử hồi quang phản chiếu trước khi đại hạn buông xuống, vừa vặn miễn cưỡng có thể đánh được 50-50 với pháp thân của Sở Giang Vương.
Cũng có thể nói là… gà phế mổ nhau.*
(*



鸡互啄

đây là một từ thông dụng trên internet, xuất phát từ game, đây là một câu đùa của người ngoài cuộc khi nhìn những người chơi game tệ đấu với nhau)
Lúc một bên chiếm được ưu thế tuyệt đối về sức mạnh và kinh nghiệm.
Bạn lại muốn đánh một trận thật đẹp.
Tạo nên một khung cảnh khiến cho người đứng xem hưng phấn và đầy thỏa mãn.
Thực sự khó khăn một chút.
Nếu là chuyện có thể dùng nắm đấm giải quyết.
Tại sao phải kéo thành phức tạp như vậy?
- Ầm!
Một quyền đập xuống.
Chỉ với một quyền.
Trong nháy mắt, nắm đấm đã xé rách hết mọi lớp kết giới phòng ngự của Sở Giang Vương.
Đập vào trên mặt của Sở Giang Vương.
Sở Giang Vương trực tiếp ngã xuống.
Thân thể chìm vào bên trong kết giới của địa ngục phân thối.
Châu Trạch thuận thế tung người, dự định đuổi theo, nhưng cơ thể lại đột ngột ngừng lại.
- Đây là đang… đánh nhau!
Trong giọng nói của Châu Trạch mang theo tức giận, gần như gầm thét!
Thời điểm đánh nhau.
Lại còn muốn chăm lo đến bệnh thích sạch sẽ sao?
Cũng may.
Chỉ dừng lại trong một phút chốc.
Sở Giang Vương từ phía dưới vọt ra.
Ở trong lòng bàn tay.
Xuất hiện một tia sấm chớp màu tím, trực tiếp bổ về phía Doanh câu.
Doanh câu nhấc chân.
Dẫm xuống dưới một cái.
- Ầm!
Sấm chớp tiêu tán.
Sở Giang Vương lại lần nữa bị đạp vào bên trong tiểu địa ngục phân thối.
- Ông! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Bỗng nhiên tiểu địa ngục ở bên dưới bắt đầu sôi trào lên.
Bạn rất khó có thể tưởng tượng được đây là hình ảnh khiến cho người ta kinh tởm đến biết bao nhiêu.
Thật sự là, khó mà hình dung được.
Sau đó.
Một luồng khí tức mang theo tai ách, bẩn thỉu, nguyền rủa bỗng nhiên bay lên, đánh thẳng về phía Châu Trạch.
- Cà phê.
Hơn trăm sợi xích màu đen bỗng nhiên xuất hiện, phong tỏa không gian bốn phía, hoàn toàn ngăn cách những khi tức tai ách kia.
- Báo chí.
Không khí màu đen hóa thành cuồng phong không thể địch nổi, trực tiếp quất trúng Sở Giang Vương.
Sở Giang Vương lại lần nữa rơi xuống.
Bóng dáng Châu Trạch chợt lóe lên, biến mất ngay tại chỗ, đuổi kịp Sở Giang Vương – người đang rơi xuống.
Lại thêm một cước!
- Ầm!
Lần này, rốt cuộc cơ thể của Sở Giang Vương cũng bị đổi đến một nơi khác, đập vào bên trong đỉnh núi ở phía tây, lại xuyên qua đỉnh núi tạo thành một cái động.
Không đợi cho thân thể của Sở Giang Vương dừng lại.
Châu Trạch lại xuất hiện một lần nữa.
Có khi thì ở bên trên.
Có lúc lại ở ngay bên cạnh.
Thế nhưng vẫn là một cước.
- Ầm!
Các quan sai may mắn vẫn còn sống sót của điện thứ hai, mắt nhìn thấy một màn mà có lẽ cả đời này bản thân cũng không thể quên được, Vương nhà mình, Diêm La cao cao tại thượng của địa ngục, lại bị một người:
Từ trên trời đạp rơi xuống đất.
Lại từ dưới đất văng lên trên trời.
Sau đó lại từ trên trời đạp thẳng xuống dưới.
Đạp đến bể núi.
Đạp đến nát đất.
Để lại từng vết tích cực kì sâu đậm ở trên vùng đất đóng băng cứng rắn của địa ngục.
Rất nhiều nơi đều lưu hành loại hình thức lưu lại dấu tay hoặc là dấu chân gì đó của ngôi sao hay vận động viên nổi tiếng, ở Đại học Thể thao Bắc Kinh còn có một đại lộ danh vọng, hai bên đều là “dấu chân” của các quán quân.
Ngược lại ở đây cũng có thể tham khảo một chút.
Giữ gìn các loại hố ở đây.
Bên trên viết rõ năm nào tháng nào ngày nào Diêm Vương đã bị đạp ở đây.
Có thể viết cụ thể đến phút thậm chí là giây.
Để phân biệt với những cái hố dày đặc chằng chịt tiếp theo kia.
Bị đạp.
Bị đạp.
Bị đạp.
Bị đạp.
Không dùng bất kì chiêu thức gì khác.
Bạn phản đòn.
Chính là một cước.
Bạn còn chưa kịp phản đòn.
Cũng là một cước.
Sở Giang Vương rất bực bội.
Nhưng đây cũng không phải là do Doanh câu muốn cố ý làm khó “Ngụy vương Lệ” anh ta.
Cuối cùng thì đây cũng là Diêm La.
Cũng không phải là pháp thân.
Bản tôn được khí vận ở địa ngục gia trì thâm.
Quả thật vững chắc đến đáng sợ.
Sâm núi già kia thì phải dùng tiết kiệm.
Cho nên chỉ có thể dùng loại phương thức nước ấm nấu ếch này để từ từ bào mòn sức lực của đối phương.
Đây là phương thức tiết kiệm sức lao động nhất cũng là phương thức tiết kiệm nhất.
Hơn nữa.
Nói thật.
Quá trình này.
Cũng rất sảng khoái.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Vẫn còn đang tiếp tục đạp.
Sở Giang Vương đã cảm giác được cơ thể thực chất của mình đang tan rã.
Có lẽ, không bao lâu nữa, anh ta sẽ hoàn toàn tan thành mây khói dưới một cước rồi lại một cước này.
Truyền kì đệ nhất của địa ngục, lấy loại phương thức này để khép màn lại, đã không thể nói là khiến mọi người cười đến điên nữa rồi, chuyện này đủ để trở thành trò cười mà ngàn vạn năm sau còn được thường xuyên nhắc tới đi.
Giống như là đêm Istanbul* cùng với champagne thơm ngon và khung cảnh rộn ràng ở ngay sân trên dương gian đi.
(nhắc về trận chiến kịch tính không thể lường trước giữa AC Milan – khi đó toàn tuyển thủ nổi tiếng thế giới và Liverpool – dàn cầu thủ còn non trẻ trong trận chung kết UEFA Champion league năm 2005)
- Ầm!
Thân thể Sở Giang Vương bắt đầu bốc cháy rừng rực.
Anh ta đang thiêu đốt bổn nguyên.
Đây cũng là điều khiến cho Châu Trạch có chút không ngờ tới được.
Nhất thời không thể tới ngăn cản kịp.
Thiêu đốt bổn nguyên.
Đổi lấy tốc độ khủng khiếp.
Sở Giang Vương trực tiếp bay ra ngoài.
- Anh ta chạy rồi, làm sao anh có thể để cho anh ta chạy được?
Cái giọng nói không đúng lúc kia lại vang lên lần nữa.
Còn mang theo giọng điệu than phiền.
Doanh câu rất uất ức, người uất ức, mới dễ dàng tự sát.
Hết lần này tới lần khác vị kia còn chưa chịu cân nhắc.
Nếu không phải anh ấy vừa mới cắn thêm một miếng sâm núi già kia là anh đã đau lòng đến khó mà hô hấp được.
Có thể để cho vị Diêm Vương kia có cơ hội chạy trốn được sao?
Muốn bắt ngựa chạy mà lại không cho ngựa…
Doanh câu không nói lời này ra, nhưng không còn kịp nữa rồi, đã không thu về được nữa.
Bởi vì một giây này.
Hai người hoàn toàn không cần trao đổi thông qua ngôn ngữ.
Bởi vì hai người.
Là cùng một linh hồn.
Cho nên.
Con chó trông cửa kia.
Nghe được rồi.
- Ha ha ha ha ha, ngựa…
Ý nghĩ tự sát.
Ý nghĩa lấy mạng đổi mạng.
Bỗng nhiên trở nên vô cùng mãnh liệt.
Mãnh liệt đến mức khiến cho Châu cá mặn rùng mình một phen.
Chuyện này.
Đương nhiên cũng có thể cảm ứng được.
Hơn nữa, cũng không thể làm giả được.
- Không có việc gì, không gấp, đuổi theo, anh có thể lại cắn thêm một miếng? Miệng cắn nhỏ một chút, tôi còn có thể tiếp nhận được.
Lúc đó ở dương gian, trước khi xuống địa ngục, ông chủ Châu nhìn thấy Doanh câu cưỡng ép áp sức một long mạch thành một gốc sâm núi già, thật sự là sợ đến ngây người.
Còn hỏi một câu là làm sao Doanh câu có thể làm như vậy được?
Doanh câu trả lời:
- Lúc trước thường ăn.
Trước mắt.
Doanh câu không để ý anh.
Cũng không đi cắn thêm một miếng sâm núi già nữa.
Bóng dáng chợt lóe lên.
Trực tiếp đuổi theo.
Hai luồng khí tức kinh khủng.
Triển khai một trận trò chơi đuổi bắt ở ngay trên một vùng đất mênh mông vô tận ở địa ngục.
Tất cả mọi chuyện.
Phảng phất như là đã trở về một năm rưỡi trước.
Chẳng qua là, lúc đó người Châu Trạch đuổi là Đại Trường Thu.
Lần này.
Đã đổi thành Sở Giang Vương.
Có thể nói.
Thật sự là quy trình thợ săn đuổi bắt con mồi.
Sở Giang Vương đang lẩn trốn.
Châu Trạch đang đuổi theo.
Lúc này hai người cũng không thể ẩn giấu khí tức đi.
Coi như là nhóm người thứ hai trong số những người mạnh nhất của địa ngục hiện tại.
Lúc này, hai người giống như hai ngọn đèn chân không thật to ở trong đêm tối, điên cuồng phát ra tia sáng chói mắt.
Người nên biết.
Thì chắc chắn đã biết rồi.
Dù sao mọi người cũng không mù.
Nhưng đúng như động tác mà sư phụ của Hứa Thanh Lãng thích làm khi nhảy tap.
Tôi có thể che cặp mắt của tôi lại, giả vờ mù.
Cũng tỷ như lần này.
Sở Giang Vương bay đến một tòa Vương thành ở gần đây.
Vết hư hại trên tường thành vẫn còn đó.
Công việc tu bổ chỉ mới hoàn thành được một nửa.
Sở Giang Vương tới.
Người ở phía sau cũng sắp tới.
Sở Giang Vương phát ra một tiếng rít,
- Tống!
Nhưng mà.
Giờ khắc này.
Cửa của tòa thành của Tống Đế Vương đóng chặt.
Trận pháp ở trên tường thành đã mở ra.
Một lão phán quan chỉ còn lại một nửa hồn thể cầm chiêng trống, nơm nớp lo sợ như đang áp mình vào lỗ châu mai.
Đối mặt với vị Sở Giang cao cao tại thượng nhưng hiện tại đã giống như chó nhà có tang kia.
- Cạch! ! ! ! ! !
Lão phán quan tàn tật lấy dũng khí gõ chiêng trong tay mình.
Nhắm hai mắt.
Khàn cả giọng hét lớn:
- Vương, Vương nhà chúng tôi để cho tôi nói với ngài là hiện tại ngài ấy không có ở trong thành, ngài đi nơi khác đi!
- … - Sở Giang Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận