Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1676: Ông tới tôi đi! (1)

Một khi thang máy xảy ra vấn đề, xảy ra sự cố, bộ thân xác máu thịt của con người ở trong này, thật sự là yếu ớt đến không ra gì đi.
Châu Trạch không tiến lên cứu.
Tuy nói không nhìn thấy dáng vẻ của người nằm ở trên xe cáng.
Nhưng đại khái có thể đoán được là ai.
Trong lúc đối mặt với tỉnh cảnh chiến đấu ông sống tôi chết, sao có thể còn đi lo lắng đối phương có sẽ bị thương hay không được chứ?
Huống chi, hiện tại ông chủ Châu cũng không năng lực đi cứu, dù sao, lúc này anh cũng chỉ là một người bình thường.
Theo việc thang máy vận hành, xe cáng bị đẩy lên càng lúc càng cao, rất nhanh thì sẽ phát sinh tiếp xúc thân mật với vách tường xi măng ở bên bên trên cửa thang máy.
Sau đó.
Đại khái chính là hình ảnh dưa hấu tung tóe đi.
Phần lớn mọi người đang đứng ở nơi này, đối mặt với loại tình huống này đều cảm thấy tay chân luống cuống.
Bất luận là những nhân viên y tế bên trong thang máy hay là những người còn ở bên ngoài.
Nhưng ngay vào lúc này.
Một y tá nhỏ có chút thấp bé, bỗng nhiên cảm thấy phần ngực của mình nóng lên.
Ở nơi đó, cô ta có treo một lá bùa hộ mạng, là do mẹ của cô ta cô ý cầu từ được trong chùa cho cô ta, tốn không ít tiền, mời đại sư, nói là có thể phù hộ cô ta tìm được bạn trai sớm một chút.
Cũng không phải là nói nhân viên y tế không được đeo đồ trang sức, thế nhưng những người cần thường xuyên ra vào phòng phẫu thuật, đúng là không giữ thói quen này, bởi vì đúng là không tiện chút nào.
Nhưng những thứ không phải đồ kim loại kiểu như bùa hộ mạng thế này, ngược lại cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.
Nhiệt độ của bùa hộ mạng, thoáng cái đã làm nóng y tá nhỏ.
Đột nhiên.
Loại cảm giác kinh hoàng và luống cuống trước đó, dường như đang biến mất trong một giây.
Dũng khí và can đảm bỗng nhiên ập tới.
Y tá nhỏ xông tới trước hay bước rồi nhảy bật lên.
Không phải là cô ta muốn bắt lấy xa cáng.
Trên thực tế hai bên xe cáng đều bị cửa thang máy kẹp chặt lại, bằng sức người căn bản là kéo không ra được.
Cô ta nhảy bật lên, bắt được hai chân của bệnh nhân ở trên xe cáng.
Sau đó nghiêng người sang một bên.
Kéo xuống phía dưới một phen!
Bệnh nhân vừa được phẫu thuật xong kia, cứ như vậy mà bị cô ta kéo xuống khỏi xe cáng.
“Phốc” hai tiếng.
Hai người đều ngã ở trên mặt đất cứng rắn.
Ngay sau đó.
Chính là tiếng cọ xát cực kì chói tai.
Xe cáng đã xảy ra tiếp xúc thân mật với vách tường ở bên trên.
Bọn chúng đang mạnh mẽ ôm lấy nhau, bọn chúng đang dâng trào cảm xúc mãnh liệt, bọn chúng đang xoa nắn quên cả bản thân.
Cáng xe đã từ “một” mà biến thành “năm”*, cũng không thiếu những phần bị rơi xuống.
(* nguyên văn là “từ ‘-‘ biến thành ‘V’”)
Tiếng cọ xát chói tai kéo dài rất lâu.
Thẳng đến lúc cuối cùng thang máy bị sự cố cũng đã yên tĩnh lại.
Những nhân viên y tế ở trong thang máy phát ra tiếng khóc thút thít, những người ở bên ngoài thì mặc kể việc an ủi những người đồng nghiệp ở bên trong, vội vã gấp rút nâng bệnh nhân đã bị ngã xuống đất dậy.
Chuyện này xảy ra ở trong bệnh viện, mặc dù là thang máy xảy ra vấn đề, nhưng người thân bệnh nhân sẽ không đi tìm công ty thang máy, nhất định bọn bọ sẽ truy cứu trách nhiệm của bệnh viện.
- Hô, nguy hiểm thật mà.
Mới vừa rồi lão đạo cũng bị hù dọa đến sững sờ.
Châu Trạch thì đang thở dài.
Sau khi bệnh nhân kia bị kéo rơi xuống đất,
Anh đã nhìn thấy rõ dáng vẻ.
Đúng là người thanh niên mang khẩu trang kia.
Chẳng qua là hiện tại người đó rất thảm, trên người bị bỏng trên diện rộng, hẳn là mới vừa thực hiện xong cuộc phẫu thuật giai đoạn đầu của quá trình xử lý, đối với việc điều trị cho bệnh nhân bị bỏng nghiêm trọng mà nói, đây mới xem như gắng gượng qua được một cửa ải mà thôi.
Giống như là lão Trương lúc ban đầu, cùng ôm phần tử phạm tội rồi bị xăng đốt, Châu Trạch tự mình ra tay làm phẫu thuật, cuối cùng, đến khi vào phòng chăm sóc đặc biệt vẫn không thể nào gắng gượng vượt qua được.
Loại tình huống này, điều mà bác sĩ có thể làm, thực sự không nhiều, mấu chốt vẫn là mong chờ Bồ tát phù hộ mà thôi.
Bồ tát phù hộ…
Vừa nghĩ tới đây.
Chính bản thân Châu Trạch cũng buồn cười rồi.
Đưa tay lôi kéo lão đạo – người đang muốn ở lại đây tiếp tục xem náo nhiệt, đi thẳng vào trong cầu thang ở bên cạnh.
- Ông chủ, làm sao vậy chứ?
- Đi lên, quay về phòng bệnh.
Không đi thang máy được, trực tiếp đi cầu thang.
Ngay vào lúc Châu Trạch cùng lão đạo mới vừa đi vào trong cầu thang bộ.
Bên kia.
Người đàn ông bị thương ở chân kia, trong tay anh ta xách theo một ít đồ dùng hằng ngày, anh ta đang khập khiễng đi tới, sau khi nhìn thấy tình trạng của người đồng hành của mình, rõ ràng sửng sốt một phen, cắn chặt môi.
Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn kiếm chế, ánh mắt có chút thâm thúy bắt đầu lướt qua những bác sĩ y tá có mặt ở nơi này, lướt qua từng người từng người một.

- Nghỉ ngơi đi, cố gắng dưỡng thương.
Châu Trạch cầm một hộp sữa tươi cho lão đạo bồi bổ.
Lão đạo có chút thụ sủng nhược kinh, dù sao thì khi ở trong tiệm sách ông chủ nhà mình đã khi nào làm việc nhà hay giúp người ta cầm thứ gì đâu?
Ông ta không biết là, Châu Trạch hiểu rõ, lần này không thành công, đoán chừng lần tiếp theo lão đạo còn phải tiếp tục vận công, nhưng chuyện này rõ ràng có chút cảm giác giết địch một ngàn tự hại tám trăm mà.
Haizz, phải bồi bổ.
Nằm ở trên giường.
Châu Trạch nhắm hai mắt.
Lão đạo ở bên kia thì xem TV thêm một lúc rồi mới đi ngủ.
Châu Trạch không đến nhà xác, mà lựa chọn loại phương thức minh tưởng mà trước đó luật sư An đã từng dạy qua, tồn thời gian rất lâu, mới có thể để cho bản thân tiến vào trạng thái minh tưởng.
Chờ đến lúc trời sáng, Châu Trạch chậm rãi mở mắt ra.
Đương nhiên cách này không thoải mái như đi ngủ, nhưng đúng là tốt hơn không ít so với việc không làm gì mà chịu đựng cả một đêm, chính anh bởi vì luôn có Oanh Oanh ở bên cạnh, ngược lại lúc trước thật sự chưa thử được mấy lần.
Ngồi dậy, rửa mặt, lúc Châu Trạch đi ra từ trong nhà vệ sinh, lão đạo cũng đã tỉnh, đổi phòng mà rửa mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận