Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1211: Ổ pin + 1 (2)

Trong tiệm thuốc ở cách vách tiệm sách.
Câu Tân nằm tựa vào trên giường bệnh, trong tay nắm tay cầm tiếp tục chơi game.
Nếu như nói, ngay từ đầu anh ta còn đang giãy giụa mà nói, bây giờ thì, anh ta đã bắt đầu chết lặng, còn có tư thế từ hoàn toàn chết lặng tiến hóa đến sa đọa đấy.
Nếu không phải hoàn toàn nắm chắc tuyệt đối, anh ta không dám thử chuyện xuất viện lần nữa, bởi vì ai cũng không biết được, lần sau anh ta xuất hiện, còn có thể còn mạng quay trở về hay không.
Tuy nói thời gian ở nơi này cũng có chút buồn chán, cũng có chút chán nản, nhưng ít ra nếu bản thân không hành động lung tung, không ra khỏi tiệm thuốc, cũng sẽ không có phát sinh những chuyện khác.
Ở nơi này có đồ ăn thức uống ngon lành, còn cung cấp rượu Bỉ Ngạn Hoa, cuộc sống gia đình tạm ổn, dường như cũng có vẻ khá tốt.
Bên ngoài, bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào.
Hình như là có bệnh nhân được đưa vào, Câu Tân ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài phòng bệnh một chút, chỉ nhìn thấy một đám bóng người, anh cũng lười xuống giường mở cửa đi xem náo nhiệt.
Chẳng qua là, trong chốc lát, của phòng bệnh của anh ta lại bị đẩy mở.
Một bóng người quen thuộc đi vào.
Câu Tân nhớ người này, nhớ đến cực kì rõ ràng.
Nửa năm trước.
Anh ta vẫn là con trai của thần may mắn, người được tiên nhân xoa đầu nên thông suốt cả chặng đường đời.
Từ khi đi tới tiệm sách ở bên cạnh tiệm thuốc kia, nhìn thấy người trước mắt này, mà người này lại rất nhiệt tình nói là đã để vị kia làm hướng dẫn viên du lịch sắp xếp một chuyến đi chơi Thông Thành một ngày cho mình.
Anh ta đã nằm ở nơi này nửa năm rồi…
Có thể nói.
Tất cả mọi chuyện, đều bắt đầu từ lần gặp mặt kia, anh ta hùng hổ dọa người, khí thế bừng bừng, người trước mắt này, nhìn như bị khí thể của anh ta đè ép, lại vừa nói vừa cười, làm cho anh ta gần như “tan tành mây khói”.
Ông chủ Châu lấy một cái ghế rồi ngồi xuống.
Cẩn thận quan sát ổ pin nhà mình.
Anh ta trắng.
Cũng mập.
Xem ra khoảng thời gian này được nuôi rất tốt.
- Tôi tới thăm anh một chút.
Châu Trạch nói một câu nói rất không có dinh dưỡng.
Câu Tân không thèm để ý tới Châu Trạch.
Người anh ta nịnh nọt là lão đầu mặc đạo bào kia, bởi vì lão đạo đã để lại cho anh ta rất nhiều bóng ma tâm lý đó.
- Ở nơi này đã quen chưa?
Châu Trạch lại hỏi, dáng vẻ giống như lãnh đạo đến giám sát công việc vậy.
Câu Tân vẫn không nói lời nào, ngón tay cái đang cầm tay cầm, bắt đầu phiếm đỏ rồi.
Lửa giận.
Đang từ từ dâng lên.
Châu Trạch nhún vai một cái.
- Sợ anh ở một mình cô đơn, cho nên đã sắp xếp một người bạn cùng phòng cho anh, chẳng qua là người đó bị thương tương đối nghiêm trọng, có thể phải mất rất nhiều thời gian mới tỉnh lại được.
Bạn cùng phòng?
Đôi mắt Câu Tân theo bản năng nheo lại.
Quân trời đánh.
Sau khi nghe được câu này trong lòng anh ta bỗng nhiên xuất hiện một trận hưng phấn.
Là cái loại này:
Ha ha ha, rốt cuộc cũng xuất hiện người xui xẻo như mình!
Sau đó.
Rất nhanh Câu Tân đã cảm thấy xuất hoảng vì loại tư tưởng và ý nghĩ này của mình.
Sao mình lại sa đọa đến mức như vậy rồi!
- Tóm lại thế này, hi vọng có thể nhìn thấy các người chung sống một cách hòa thuận, sắp tới có khả năng trong phố phải bầu chọn ra top 10 hình mẫu kinh doanh văn minh, đám người Phương Phương dự định tranh thủ một chút, anh cũng phối hợp tốt một chút đi.
- ... - Câu Tân.
Top 10… hình mẫu kinh doanh… văn minh?
Lúc này, bóng dáng của Phương Phương xuất hiện ở cửa, cô ấy và Câu Tân đã sớm quen thuộc rồi, lúc này, trực tiếp nói với Châu Trạch:
- Ông chủ, đã xử lý vết thương cho bệnh nhân xong rồi, nhưng Tiểu Lữ và Tiểu Tôn nói bệnh nhân đã không còn dấu hiệu sống nữa, là đã...
Châu Trạch giơ tay lên, tỏ ý Phương Phương dừng lại, anh mở miệng nói:
- Đây là trạng thái chết giả trong giới y học, cô có thể bảo đám người Tiểu Lữ và Tiểu Tôn trở về nhiều tìm thêm một vài báo cáo và luận văn liên quan để xem thử một chút, sau đó, đẩy người tới phòng bệnh này đi.
- À… được.
Rất nhanh.
Một cái giường bệnh khác được đẩy vào đây.
Câu Tân nhìn cô gái trên chiếc giường bên cạnh mình một chút, theo bản năng nuốt nước miếng một cái, đợi sau khi đám người Phương Phương ra khỏi phòng bênh, anh ta mở miệng nói:
- Linh hồn của cô ta…
Linh hồn đã bị thương nặng như vậy, mà linh hồn lại còn chưa tan vỡ.
Một chuyện rất thú vị.
Cô bé con này.
Rất mạnh!
- Anh thay tôi chăm sóc cho cô ta thật tốt đi.
- Dựa vào cái gì? Anh không sợ tôi sẽ cố tình hại chết cô ta sao?
Câu Tân gân cổ cố chấp trả lời.
- Cô ta là thành viên của đội chấp pháp.
Nghe vậy.
Sắc mặt Câu Tân đột nhiên thay đổi.
Một màn này, bị Châu Trạch bắt được, trong lòng lại đang than thở đúng là con trai của thần may mắn vẫn khác người bình thường, quỷ sai và bộ đầu thông thường ở đâu mà biết được chuyện của đội chấp pháp chứ.
- Nếu như cô ta xảy ra ngoài ý muốn, anh có biết sẽ có hậu quả gì không?
- Hậu quả… gì?
- Nơi này của chúng tôi, sẽ bị đội chấp pháp trả thù, sau đó, san thành bình địa, phong cách làm việc của đám người kia, anh nên cũng biết chứ ?
- Dựa vào cái gì mà tôi…
- Dĩ nhiên, lúc này anh cũng có thể lựa chọn xuất viện, đỡ cho bị ảnh hưởng đến.
Vừa nói, Châu Trạch nói vọng ra ngoài phòng bênh:
- Lão đạo, hỗ trợ làm thủ tục xuất viện chút đi, rồi đưa anh ta ra trạm tàu cao tốc.
- ... - Câu Tân.
- Đừng, đừng, đừng…
Câu Tân vội vàng kêu lên mấy tiếng, sau đó cắn răng gật đầu nói:
- Tôi biết nên làm như thế nào rồi.
Ông chủ Châu hài lòng gật đầu, đứng ở trên góc độ của anh mà xem, anh rất hy vọng hai cục pin này có thể có thể chung sống hòa thuận, cùng nhau tạo nên một tương lai tương sáng cho tiệm sách.
Giống như là rau hẹ vậy, cắt một đoạn thì dài thêm một đoạn.
Thật ra thì, ngay từ lúc bắt đầu Câu Tân đã không hề có quyền lựa chọn rồi, bởi vì anh ta sớm đã bị lão đạo ăn đến gắt gao rồi, vả lại, anh nằm ở nơi này nửa năm, thực lực năng lực của đám người tiệm sách đã sớm có tiến bộ tăng vọt.
Chuyện này, giống như chèo thuyền ngược dòng nước vậy, không tiến thì ắt sẽ lùi, hiện tại anh ta đã không dám rời khỏi nơi này, sau này, càng không có năng lực nói đến chữ “đi” này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận