Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1204: Nhân viện mạnh nhất của tiệm sách! (1)

Khánh bỗng nhiên cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Lập tức mở mắt ra.
Mà mặt kiếng ở bên kia lại đột nhiên bắn ra một luồng ánh sáng đỏ về phía bên này!
- Phốc!
Ánh sáng màu đỏ trực tiếp đánh xuyên qua lồng ngực Khánh.
Mặt nạ trong tay Khánh trực tiếp rơi trên đất, tin tức còn chưa được truyền ra ngoài, vị trí trên ngực của cô ta đã xuất hiện một vết thủng lớn chừng cái chén, vốn dĩ cô ta đã như nến tàn trước gió.
Lúc này trực tiếp ngã thẳng ra đất.
Đôi mắt trợn trừng thật ro.
Gương mặt kinh ngạc và không thể tin được.
Tại sao.
Tại sao.
Sao lại có thể như vậy…
- Ôi đệt, Đại muội tử, cô bị làm sao vậy, sao cô lại không cẩn thận như vậy chứ!
- Đừng hoảng sợ.
- Bần đạo đây đưa cô đến tiệm thuốc!
...
Một tiếng “loảng xoảng” thanh thúy.
Tấm gương nhỏ cổ xưa rơi ra từ vị trí cổ của thi thể không đầu, sau khi xoay ba vòng lại vẽ thêm nửa vòng tròn ở trên nền gạch men của khách sạn.
Run rẩy nằm ở trên mặt đất.
Trong nháy mắt, ánh mắt lão đạo lập tức bị nó hấp dẫn, trước đó, không phải là mọi người trong tiệm sách chưa từng thảo luận và suy đoán về lai lịch sư phụ của Hứa Thanh Lãng, hẳn là sư phụ Hứa Thanh Lãng không phải một sự tồn tại độc lập, nếu không, căn bản là không có biện pháp giải thích được nguyên lý tái sinh vô hạn tuần hoàn của con hàng này.
Rất có thể là một món pháp khí nào đó xảy ra vấn đề, và duy trì một loạt hoạt động nhất định, cũng xuất hiện vấn đề, mới dẫn đến tình huống hiện tại xuất hiện.
Lão đạo chà xát xoa tay.
Liếm môi một cái.
Vào lúc này.
Ngay cả việc đưa Khánh đến tiệm thuốc mà ông ta cũng không để ý nữa.
Trong mắt, tất cả đều là cái gương nhỏ này.
Cái gương này, chắc chắn là đồ tốt, là đồ tốt nha!
Tấm gương, yên yên tĩnh tĩnh nằm ở nơi đó, giống như là một cô gái ưu buồn, đang chờ đợi ý trung nhân xuất hiện, nó không hề làm gì cả, sau khi phát ra luồng ánh sáng đỏ xuyên thủng Khánh kia, giống như đã thực sự biến trở về thành một tấm gương cổ thông thường.
Mà loại phong cách và hình thức này, trong rất nhiều đồ cổ vỉa hè hoặc tiệm bán hàng lưu niệm trong nước đều có, được gắn cái danh hiệu Nạp Tây Cổ Kính hoặc là Bạch Tộc Cổ Kính vân vân gì đó, trên thực tế địa điểm giao hàng đều đến từ Nghĩa Ô.
Lão đạo nhìn đến có chút say mê vào đó.
Trong mắt lộ ra một tia trầm mê.
Nếu như người quen thuộc với lão đạo nhìn thấy một màn ở nơi này mà nói, nhất định sẽ vô cùng bất ngờ.
Phải biết lòng tham của lão đạo cũng là lòng tham, đây cũng là chuyện thường tình của con người, thỉnh thoảng tham một chút tiện nghi nho nhỏ cũng có thể vui vẻ hết nửa ngày, nhưng đây chẳng qua chỉ là chút tình thú trong cuộc sống, trên thực tế, bản thân lão đạo căn bản là cái loại tư thế “ngàn vàng đi rồi còn có thể kiếm lại được” chân chính trên ý nghĩa đấy, mấy năm nay, khoản tiền ông ta quyên ra cũng có thể lấy “ức” làm đơn vị rồi. (*ức: trăm triệu)
Cái loại biểu cảm con ngươi trợn trừng mặt đầy say mê giống trước như mắt này, thực sự rất ít xuất hiện ở trên người lão đạo.
...
Dần dần.
Ánh mắt lão đạo bắt đầu vặn vẹo.
Ông ta nhìn thấy từng đám lại từng đám mây.
Mà bản thân.
Đang đứng ở đỉnh của biển mây.
Hơn nữa, đây không phải là tĩnh, mây đang chuyển động, hoặc giả, là chính bản thân ông ta đang động.
Phiêu phiêu đãng đãng, lưu loát.
Tư thế này, loại cảm giác này, phong lưu thoải mái đến không nói nên lời.
Ngay từ đầu trong lòng lão đạo còn có chút run sợ, sợ lỡ như mình té ngã thì phải làm sao đây, nhưng đợi sau khi quen thuộc với loại cảm giác này, trong lòng lại tương đối thoải mái nha.
Chẳng phân biệt tuổi tác.
Bao nhiêu người chưa từng mơ mộng một ngày nào đó bản thân sẽ có thể ngự kiếm phi hành, tung hoành vân hải?
Vân hải phiêu miểu, thiên biến vạn hóa, phảng phất như đang chứa quỳnh tương ngọc dịch ở bên trên, cũng có ca vũ dịu dàng phiên phiên khởi vũ, tâm tùy ý động, cảnh theo lòng người mà thay đổi.
Lão đạo lau nước miếng bên mép một cái.
Mặc dù trong lòng cũng biết tất cả những chuyện này đều là giả.
Nhưng chính là không chịu được cảm giác thoải mái ở trong nội tâm của mình!
Cảm giác này, giống như là trạch nam xem phim vậy, rõ ràng không sờ được, lại không nhịn được lúc đêm khuya vắng người mở *.
Trước mặt.
Một mảng trời xanh.
Không nhìn thấy biển mây nữa.
Rốt cuộc lão đạo cũng chắc chắn, chắc là bản thân đang bay.
Ông ta đưa chân dẫm xuống dưới.
Chậc chậc.
Thật sự rất dầy nha.
Lão đạo lại dùng mũi chân thận trọng thăm dò ở bên dưới một chút.
Này nha.
Thật là rộng nha!
Ông ta đang ngự kiếm phi hành sao?
Kiếm này có chút rộng lớn nha.
Chờ sau khi biển mây hoàn toàn bị bỏ lại ở đằng sau.
Lão đạo cúi đầu xuống.
Bị dọa sợ đến mức mặt cũng xanh ngắt.
Mẹ nhà nó chứ.
Đây rốt cuộc là đang đùa giỡn cái gì vậy chứ!
Lão đạo phát hiện bản thân đang giẫm ở trên một thứ gì đó đầy lông nhung.
Mà phía dưới.
Chính là núi sông bao la.
Đại địa rộng lớn!
Này này này này, cái này cái này…
Răng lão đạo bắt đầu run lập cập.
Ông ta theo bản năng duỗi tay nắm lấy bức tường bên cạnh mình một chút, có ý muốn trấn an tâm lý của mình một chút.
Chẳng qua là.
Rất nhanh.
Bức tường này quay lại.
Vách tường.
Lại đang di chuyển!
Ngay sau đó.
Một đôi mắt to lớn đỏ sậm, giống như một cặp mặt trời đỏ thông thường vậy.
- A a a a a! ! ! ! ! !
Lão đạo thét lên.
Một màn này.
Quá kinh khủng.
Cũng quá tả thực rồi.
Loại rung động này.
Khiến cho lão đạo không thể ngừng la hét được.
Cùng lúc đó, lão đạo cũng nhận ra, thứ ở trước mắt này không phải là vách tường gì đó, mà là một cái đầu thật lớn.
Cặp mắt kia, dữ thế nào chứ!
Cái miệng kia, dữ biết bao nhiêu chứ!
Cái mũi kia, dữ đến mức nào chứ!
Mặt lông miệng Lôi Công.
Kinh khủng không nói nên lời.
Có lẽ, nếu như thu nhỏ lại đến một mức độ bình thường mà nói, ngược lại lão đạo có thể trực tiếp nhận ra đây là một con khỉ, hơn nữa còn có thể chơi đùa với con khỉ này một chút.
Nhưng thoáng cái lại lớn như vậy.
Lão đạo thật sự không thể kịp phản ứng kịp với chuyện cái thứ này lại có thể là một con khỉ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận