Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1487: Rốt cuộc cũng không phải là tiên (1)

Anh ấy cúi người xuống.
Anh ấy cúi đầu xuống.
Anh ấy trợn to mắt.
Anh ấy ngây ngẩn…
Trên tiền xu, không hề có chữ, nhưng nếu như bạn nói nó là “hoa”, vậy thì cũng có chút quá làm nhục Picasso rồi.
Trong một chốc lát.
Nguyên tắc, đạo đức, phẩm chất, tính cách, và các nhân tố vân vân khác bắt đầu va chạm kịch liệt ở trong đầu của lão Trương.
- Đừng xem, là hoa.
Lão đầu lên tiếng nói trước một bước.
Lão Trương như có điều suy nghĩ, lui về sau hai bước.
Đúng vậy.
Ném tiền xu, chỉ là một hình thức, đối với kết quả ném tiền xu, bất luận là lão đầu này hay là ông chủ nhà mình, thật ra thì bọn họ đều không thèm để ý.
Châu Trạch cười, mười ngón tay đan chéo, còn chưa thu hồi móng tay đã bị ánh kim phản chiếu đến sáng bóng.
- Vậy thì… thật ngại quá.
Những kẻ gian thông thường, nằm ngang ở trên một nhánh cây ở bên đường, tay chống eo, kêu một tiếng “Đường này do ta mở, nếu muốn quá đường này, để lại tiền mãi lộ”.
Tự bản thân ông chủ Châu cũng cảm thấy mình có chút quá đáng, đây không phải là phải trả phí qua đường, mà là trực tiếp khiến cho người ta trở thành phân bón cây đấy.
Nếu như là Châu Trạch của mấy năm trước, đoán chừng sẽ không thật sự làm như vậy, thỉnh thoảng khi ngẩng mặt lên trời nhìn bầu trời đầy sao, dường như còn có thể chạm tới thước đo đạo đức nằm sâu bên trong nội tâm của mình.
Nhưng Châu Trạch của hiện tại, cả địa ngục cũng đã xông vào đại náo hai lần rồi, chuyện sinh sinh tử tử cũng đã gặp rất nhiều, tuy nói vẫn còn kiên trì với loại cuộc sống của “người bình thường” mà bản thân ưa thích, nhưng một ít biên giới giới hạn gì đó, đã sớm chẳng muốn đi so đo nữa rồi.
Lão đầu có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Thân thể.
Bắt đầu từ vị trí mi tâm.
Xuất hiện một khe nứt.
Cái khe nứt này lại đang càng ngày càng lớn.
Giống như là người bán thịt ở chợ thức ăn đang cầm dao thuận tay cắt xuống một đường với miếng thịt ba chỉ vậy, lưu loát gọn gàng.
Lão già bóng đen đi ra từ trong thân thể, đơn giản tự nhiên giống là vừa mới cởi bỏ một chiếc áo khoác da người.
Châu Trạch cũng đứng thẳng người.
Không lý nào lại nói chỉ cho phép bản thân biến người ta thành phân bón, lại còn muốn cưỡng ép yêu cầu người ta vui vẻ hứng khởi mà tự mình nghiền nát rồi lại ủ men xong xuôi hết sau đó lại tự vùi bản thân vào trong khu phân bón được.
Lão đầu đưa tay chỉ vào vị trí mi tâm của mình.
Giọng có vẻ hơi tang thương.
Nói:
- Vào cực kì lâu trước kia, dấu ấn ở nơi này, tượng trưng cho vinh dự, là vinh dự chí cao vô thường!
Ông chủ Châu gật đầu một cái, tỏ ý bản thân đang nghiêm túc lắng nghe.
Anh thật sự có thể hiểu được loại tình cảm này, giống như là loại quỳ lạy của đám chó giữ cửa như Lý Tú Thành lúc trước với “Doanh câu” vậy.
Cho dù là lúc bản thân chết đi thì căn bản Doanh câu cũng sẽ không để ý tới bạn, thậm chí có lẽ còn có một chút hứng thú mà chạy đi chuẩn bị thu gom tượng người sáp kế tiếp đi.
Cho dù là cả đời của bạn, chẳng qua là thỉnh thoảng trong lúc nằm mơ, mơ mơ màng màng cảm ứng được sự tồn tại của Doanh câu, giữa hai bên, đều chưa bao giờ trao đổi gì.
Nhưng bọn họ vẫn kiêu ngạo, vẫn tự hào, vẫn cảm thấy vinh dự.
Luôn cảm giác bản thân là kỳ trân dị bảo có một không hai trên thế gian này, được người được lão thiên coi trọng, từ người đặc biệt nhất từ trước tới giờ.
Nhắc tới thì.
Tiên nô cùng với tay sai của Doanh câu.
Có cái gì khác nhau chứ?
Thật ra thì mọi người đều là chó mà thôi.
- Trời sinh con dân, Tiên nhân đi đầu!
Lão đầu phát ra một tiếng quát khẽ.
Ngay sau đó vị trí mi tâm xuất hiện một luồng hào quang bảy màu.
Nhưng lão đầu vẫn cố nén sự thống khổ, phát động thế tấn công, chỉ thấy bóng đen dưới người bắt đầu lấy tốc độ khủng khiếp khuếch trương đi ra ngoài, trong nháy mắt đã bao trùm lên toàn bộ phòng khách này.
Lão Trương thấy vậy, theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng thấy Châu Trạch đứng ở đằng kia không hề nhúc nhích, anh ấy cũng do dự một chút, vẫn đứng lại ở bên cạnh Châu Trạch.
Lúc gặp phải nguy hiểm, vứt bỏ chiến hữu của mình một mình chạy trốn, loại chuyện như thế này, lão Trương thật sự không làm được.
Ngược lại là lão đạo, nhìn thấy sắp đánh rồi,
“Sưu” một tiếng, bỏ chạy còn nhanh hơn con khỉ mà ông ta nuôi, vừa chạy còn vừa hô:
- Ông chủ, tôi đi mua Coca lạnh cho mọi người!
Bóng đen bao trùm lên bốn phía.
Phảng phất phủ thêm một tầng màn che.
Ánh sáng bốn phía bắt đầu vặn vẹo hình thành nếp gấp, một vài nơi, còn không ngừng xuất hiện một ít bông tuyết.
Thật sự có một loại cảm giác giống như đang coi phim trong những đội chiếu phim vào thập niên chín mươi vây.
Lão đầu rất thống khổ, nhưng ông ta vẫn gắng gượng.
Hào quang bảy màu ở trên trán, hẳn là phong ấn của nô lệ mà cách đây thật lâu tiên nhân đã ban cho bọn họ, phong ấn này rất bá đạo, cho dù hiện tại tiên nhân đều đã mất dạng cả rồi, nhưng cái phong ấn này vẫn còn tồn tại vĩnh viễn.
Đúng vậy, người trong nhà luôn luôn vô cùng tàn nhẫn đối với người nhà của mình.
Mà lão thái bà bị trói ở dưới chân Châu Trạch cùng với lão Trương thì vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, bà ta đã hoàn toàn bị phong ấn giác quan, cũng không biết được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
- Kể từ ngày hôm đó trở đi, tiên đã trở thành cấm kỵ.
- Kể từ ngày hôm đó trở đi, chúng tôi trở thành con dân bị bỏ rơi.
- Kể từ ngày hôm đó trở đi, phẩm giá đã hoàn toàn mất đi.
- Nhưng chưa một giây nào chúng tôi từng quên, sự vĩ đại của tiên sơn vân hải ngày xưa…
Lão Trương – tay trái đã siết chặt nắm tay, tay phải chuẩn bị móc súng ra – nghe đến đó, hơi nghi hoặc một chút mà nhìn về phía Châu Trạch, hỏi:
- Đây là đang ngâm thơ sao?
Châu Trạch gật đầu một cái, nói:
- Đang tự mình ngâm BGM cho mình đấy.
Vừa nói.
Ông chủ Châu vẫy điện thoại trong tay một cái.
Nói vọng về phía lão đầu đó:
- Nếu không thì để tôi chọn nhạc phim cho ông nhé?
Giọng đọc đang ngâm tụng của lão đầu tạm ngừng một chút, môi mấp máy mấy lần, có chút ngượng ngùng hỏi:
- Sẽ quá phiền phức hay không?
Châu Trạch lắc đầu một cái, nói:
- Thi đấu ngâm thơ cũng phải phối hợp với âm nhạc hay mới có thể xuất sắc.
- Vậy thì vất vả cho anh rồi.
- Ừm, khách khí rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận